Sau vài ngày bay, trên đường cũng có dừng nghĩ chân ở vài nơi, cho đến hôm nay nữa thì chính xác là ba ngày đường.
Tề Ngôn dừng ở bên ngoài cổng thành rồi đi bộ vào, đáng ra Tề Ngôn bay thẳng đến nhà, nhưng lại muốn cho cô vui vẻ một chút liền đi dạo chợ.
Mọi người vừa vào trong thành Vu lão đã cảm nhận được khí tức những đồ nhi của mình đã đến khu vực rất gần, Vu lão cũng không gấp gáp hói thúc mà vẫn nhàn nhã uống trà ngắm cảnh.
Bạch Thiên Tuyết " Khi nào chúng ta đến nơi vậy đại sư huynh? "
Tề Ngôn " Muội mệt rồi sao? "
Bạch Thiên Tuyết " Có một chút, cũng đã mấy ngày rồi muội không có được ngủ trên giường, nên cơ thể có chút mỏi rồi! "
Tuy nói là vậy nhưng cô vẫn đi bình thường thậm chí có chút nhanh, khi đi ngang qua mấy chỗ bán đồ ngon cô vẫn là vui vẻ ghé vào mua vài cái chia ra mỏi người một cái còn lại để Tề Ngôn tự mình cầm đồ.
Ngọc Thố [ Ký chủ có thể cho vào nhẫn trữ vật hoặc không gian, sao lại đưa cho hắn cầm vậy? ]
Bạch Thiên Tuyết " Cũng không phải là ta cố ý gì cả, chỉ là bây giờ đang ở nơi đông người như vậy cũng không thể trực tiếp cho vào không gian, nhưng nếu tự cầm thì sẽ không còn tay mà mua thú khác được! "
Cô vẫn cứ như vậy vừa đi vừa mua đồ, đôi khi còn hai tay kéo theo Vũ Uyên cùng Khả Vân đi cùng, vì nơi này thuộc về nơi Tề Ngôn có tiếng nói, ba người đi cùng nhau nên cô cũng không có đội mũ rộng vành, hai người kia cũng không mang khăn che mặt, khiến nhiều người chú ý.
Nhất là Vũ Uyên cùng Khả Vân tuổi hai người đều không cách nhau mấy tuổi, đều ở độ tuổi cập kê, lại xinh đẹp đi ra ngoài cũng không có mang theo nô tì, gia đinh vì vậy lại để những người khác có lá gan lớn hơn chút ít.
Rong chơi dạo bước vui vẻ buổi sáng khiến tâm trạng cô trở nên vui vẻ tốt hơn ngày thường, đi thêm một lúc thì sớm đã rời khỏi khu chợ mà tiến vào nơi những phủ viện cao lớn.
Trước cửa mỗi nơi đều treo theo một cái bản gỗ lớn, bên trên ghi những tên phủ khác nhau, những món đồ của cô vẫn là Tề Ngôn một tay cầm tất cả.
Bạch Thiên Tuyết " Khi nào thì chúng ta mới đến nơi vậy đại sư huynh? "
Tề Ngôn " Gần đến rồi, chính là ở phía trước rồi! "
Quả thật sau khi đi vòng vèo mấy cái đường lớn cuối cùng cũng đã đến Tề gia, hai người Vũ Uyên cùng Khả Vân ngơ cả ra khi cửa lại có thể lớn đến như vậy, nhưng cô thì lại không ngạc nhiên được, vì trước kia phủ của tướng quân cha cô con lớn hơn gấp mấy lần.
Ngọc Thố [ Ký chủ hay là người giả bộ ngạc nhiên đi được không? ]
Bạch Thiên Tuyết " Vì sao phải vậy? "
Ngọc Thố [ Nhà người ta tuy có thể không lớn bằng phủ tướng quân trước kia người ở, nhưng mà nhà người ta là Vương phủ đó! ]
Bạch Thiên Tuyết " Vậy à! "
Hai người canh cửa từ xa thì vẫn chưa nhận ra được vì trên tay cầm rất nhiều đồ vật như một gia đinh, nhưng khi đến gần họ mới có thể nhận ra chính là thiếu gia nhà mình mà cung kính chấp tay cuối chào rồi nhanh chóng mở cửa.
Sau khi vào trong có một người nhanh chóng chạy đi thông báo, trong lúc đó cô còn đi chậm rãi tham quan xung quanh, khung cảnh trang trí nhìn khá thuận mắt, nhưng hai người đi bên cạnh cô Vũ Uyên vì luôn nhìn thấy cảnh đẹp của viện cô nên có phản ứng khá bình thường.
Khả Vân thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy những nơi cảnh đẹp lại bài trí sang trọng lòng lại thấp thỏm nhìn xung quanh, cho đến khi vào đến phòng khách Tề Ngôn đặc đồ của cô lên bàn, cô cũng cho vào nhẫn không gian rồi ngồi vào ghế.
Vừa ngồi xuống thì đã có nữ hầu đưa trà bánh lên, ngồi không lâu thì hàng loạt người bên ngoài tiến vào, người đi dẫn đầu là vương gia chủ nhân của vương phủ, đi theo sau chính là Vu lão tiếp theo cô vẫn chưa xác định được họ có thân phận như thế nào.
Họ vừa vào đến đều ngồi vào chỗ của chủ nhà, cô cũng không thể ngồi mãi một chỗ vì có thể sẽ bị họ nói sau lưng là không hiểu chuyện.
Họ vừa nhìn thấy cô đứng lên rời khỏi ghế Vũ Uyên cùng Khả Vân cũng lập tức đứng lên phía sau lưng cô, tuy ngoài mặt không thể hiện biểu cảm gì nhưng trong lòng cảm thán.
Tề Vương " Không cần phải câu nệ mấy chuyện phiền phức này, cứ ngồi xuống đi nào! "
Bạch Thiên Tuyết " Ngày thường ở nhà thì có thể không để ý, nhưng nay tiểu nữ đến nhà của ngài làm khách, không thể không để ý được ạ! "
Tề Ngôn ngồi nhìn thấy vậy cũng đứng lên chấp tay như chào từng người trong nhà mình, nhưng thực chất là cho cô biết thân phận của từng người như thế nào.
Sau đó có hành lễ với họ như với cách gọi khác là đại vương gia, đại vương phi cùng mấy vị công tử khác, Vũ Uyên, Khả Vân không nói gì chỉ thầm lặng phía sau làm theo cô hành lễ chào hỏi.
Tề Vương " Gọi là vương gia nghe xa cách quá rồi, dù sao tiểu thư nhỏ đây cũng được xem là muội muội của Ngôn nhi của ta, ta cũng không có nữ nhi ngươi gọi một tiếng nghĩa phụ đi! "
Bạch Thiên Tuyết " Tiểu nữ thân phận có chút thấp, không thể để bản thân trèo cao như vậy được đâu ạ! "
Lời nói của cô càng thêm khiến người trong nhà Tề phủ hài lòng, không kiêu ngạo lại biết cách luồng lách