Sau khi khách khứa đều về hết thì Đường Dịch và Ôn Ngôn cũng dọn xong nhà, buổi chiều mới nằm trên chiếc giường lò mới, đắp lên người chiếc chăn mới, thoái mái ngủ luôn cả một buổi chiều.
Ôn Ngôn cực kỳ quý trọng những chăn nệm bằng bông mới này, liên tục vuốt ve, nói rằng mình như đang ngủ trên đám mây vậy.
Truyện Sắc
Đầu ngón tay Đường Dịch quấn lấy lọn tóc dài mềm mại của Ôn Ngôn, lòng thầm tính đến chuyện khác.
Tranh của hắn trong hai tháng này bán không bằng hồi trước, cơ bản được khoảng bảy tám lượng, ít có đơn đặt hàng hơn, có thể đoán rằng thị trường đã trở nên bão hòa, muốn dựa vào việc này để kiếm sống cả đời là không thể, có thể kiếm được chút tiền như vậy đã không tệ rồi.
Chưởng quỹ Phó cũng đoán cung cầu đã đạt trạng thái cân bằng rồi, việc này chắc vẫn có thể duy trì thêm mấy tháng nữa, có điều ông kiến nghị Đường Dịch nên tìm ra chuyện khác để làm sớm một chút, đều vì con đường khoa cử phải đi trong tương lai, lỡ như bị người khác phát hiện được chuyện hắn vẽ tranh mỹ nhân để bán thì gây ảnh hưởng xấu tới thanh danh của hắn, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến con đường tương lai của hắn.
Gần đây Đường Dịch cũng đang suy nghĩ về nghề mới, nhưng mà kỹ năng của một tiểu thiếu gia như hắn là có hạn, hơn nữa đa số không thể sử dụng ở đây.
Nói ví dụ như hắn am hiểu cải trang xe, nhưng ở thời đại này lấy đâu ra xe cho hắn cải trang chứ...
Dính đến chuyện kiếm sống nguyên thủy nhất thật khiến tiểu thiếu gia nhà họ Đường có hơi phát sầu.
Bữa trưa vẫn còn dư đồ ăn, buổi tối Đường Dịch gọi hai người Đường Thực qua ăn cùng luôn, cũng là vì muốn nói với người nhà chuyện mình muốn tham gia cuộc thi vào năm sau.
"Phó tiên sinh muốn đệ sang năm đi thi thử xen, có thể đậu thì tốt, không đậu thì có thể tích kỹ kinh nghiệm cũng được, vì vậy bắt đầu từ ngày mai đệ phải học cùng ông ấy cả ngày, về chuyện nhà bên đây liền làm phiền đại ca rồi."
Tay Đường Thực đang gắp rau dừng lại một chút, cảm thấy chuyện đệ đệ tham gia khoa cử nhanh như thế khiến hắn rất bất ngờ, hỏi: "Nhanh như vậy sao, bây giờ đệ nhận biết được bao nhiêu chữ rồi?"
Đường Dịch cười đáp: "Ngoại trừ chữ lạ ra thì cơ bản đều biết hết."
Đường Thực dừng đũa lại nói câu chờ đó rồi bỏ chạy về nhà.
Sau đó nhanh chóng quay lại, trên tay còn cầm thêm một tờ giấy, Đường Thực nhỏ giọng nói: "Những chữ trên đây đệ đều biết?"
Đường Dịch nhận lấy nhìn xem, cảm thấy bất ngờ bởi đây mà lại là một công thức làm tương, trông qua có vẻ lâu đời rồi.
Đường Dịch nói: "Biết, là công thức làm tương, ở đâu ra vậy huynh?"
Đường Thực hưng phấn nói: "Là cha mẹ chúng ta để lại, là công thức tổ truyền của nhà họ Đường chúng ta, nghe nói mùi vị tuyệt vời không đâu có! Có công thức này chúng ta sẽ không phải phát sầu vì kế sinh nhai nữa."
"Có công thức như vậy rồi nhưng sao chưa từng thấy cha mẹ làm qua vậy?" Đường Dịch nghi ngờ nói, công thức này rất phức tạp nên có thể đoán rằng tương làm ra nhất định là cực phẩm, nhưng trong ký ức của Đường Dịch thì cả cha mẹ và đại ca chưa từng làm nó, vì sao họ lại cất giữ chén cơm vàng này mà không sử dụng nó chứ?
Đường Thực ngại ngùng nói: "Còn không phải là do mấy đời nhà chúng ta chưa từng có người nào biết chữ sao."
Đường Dịch: "..."
Tổ tông lưu lại công thức phát tài, hậu bối lại không có người biết được chữ viết trên đó, bảo bối của mình lại không thể để người ngoài xem hộ, cho nên khiến cho công thức này vẫn luôn cất giữ tới giờ, trở thành cục vàng chỉ có nhìn mà không thể dùng.
Đường Dịch rất cạn lời, có điều thời đại này các loại kỹ thuật đều lạc hậu, nhà ai có công thức hay bí quyết gì đều sẽ cẩn thận gìn giữ nó, chuyện này cũng không phải là không thể lý giải được.
Sau bữa tối, Đường Dịch tường thuật rõ ràng từng chi tiết nhỏ của công thức này, Đường Thực nghiêm túc ghi nhớ, đọc lại nhiều lần mãi đến tận khi thuộc làu làu mới về nhà.
Lúc này thì Ôn Ngôn và Đường Dịch mới có thời gian nói chuyện với nhau.
Lần trước khi về nhà Đường Dịch đã mua về một cái đèn dầu chiếu sáng không tệ lắm, buổi tối đốt lên, chùm thêm chao đèn lên trên là có thể chiếu sáng được góc bàn ghế trong thư phòng, ánh đèn vừa chiếu lên khiến căn phòng trở nên ấm áp và rõ ràng hơn.
Đường Dịch cười nói: "Tướng công của em phải cố gắng thêm nữa rồi, buổi tối cũng phải về nhà ôn tập, chấm dứt những ngày tháng thanh nhàn rồi."
Gương mặt của Ôn Ngôn dưới ánh đèn như được phủ thêm màu sắc mông lung, đôi mắt càng sáng lấp lánh dưới ánh đèn và càng thêm động lòng người.
"Tướng công có thiên phú tốt, cố gắng thì nhất định sẽ đậu mà!"
Đường Dịch kéo y qua, để y ngồi lên trên chân mình, Ôn Ngôn xấu hổ cực kỳ, mặt đỏ ửng lên.
"Về sau ta không ở nhà cả ngày nên em phải tự chăm sóc mình cho tốt, buổi trưa phải nấu cơm ăn uống đầy đủ, có chuyện gì thì đi tìm đại ca đại tẩu, nghe chưa?"
"Hm, em biết rồi mà," Ôn Ngôn nói: "Về sau thì sau khi làm xong việc nhà thì em sẽ ở trong nhà đọc sách viết chữ, nơi nào cũng không đi hết, cũng không mở cửa cho người ngoài luôn, như vậy chàng yên tâm rồi chứ?"
Đường Dịch hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng của thiếu niên, nói: "Chờ ta về nhà sẽ cho em xem văn chương mà tiên sinh đã sửa."
"Em xem văn chương làm gì chứ, em cũng không phải thi khoa cử, nếu có thể thì chàng có thể mang một ít bài trong sách nấu ăn cho em là được, em thích cái đó."
Đường Dịch cười cười, hỏi: "A Ngôn thật sự thích nấu ăn sao?"
Ôn Ngôn nghiêm túc gật đầu: "Em trời sinh đã thích nấu ăn rồi, hơn nữa không phải là chàng nói em nấu ăn tốt sao?"
Đường Dịch nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: "Nếu vậy thì A Ngôn nấu ăn nuôi ta nhé?"
Ôn Ngôn vừa nghe liền tỉnh táo ngay, khổ não của y là mình không giúp được Đường Dịch gì hết, còn phải dựa vào hắn nuôi nữa, còn phiền hắn dạy mình đọc sách nữa, thật sự rất vô dụng.
Đường Dịch vừa nói thế, y lập tức liền cảm thấy mình có cơ hội làm người có ích rồi, nhanh chóng hỏi Đường Dịch có dự định gì.
"Trước đây ta đã ăn qua một ít món ngon, ở đây chưa từng thấy qua, trên quyển sách nấu ăn cũng không có,"Đường Dịch nhìn về quyển sách nấu ăn bảo bối kia của Ôn Ngôn: "Cho nên ta cảm thấy nếu như em có thể làm ra được thì có thể bán rất được."
Ôn Ngôn giật mình: "Là đồ ăn ở thế giới cũ của chàng à?"
Y cực kỳ hiếm khi nhắc tới thế giới ban đầu của Đường Dịch, bởi vì trong lòng vẫn luôn cẩn thận, sợ lỡ đụng điều gì khiến Đường Dịch không thích.
Ôn Ngôn vẫn luôn cho rằng Đường Dịch có thể đến đây thì nhất định là đã chết rồi, hơn nữa còn chết không rõ ràng nên mới khiến hồn phách đi du đãng