Những ngày chuẩn bị cho cuộc thi cực kỳ khổ, chưởng quỹ Phó từ dáng vẻ hiền lành ngày thường trở thành vẻ khắt khe nghiêm ngặt, mỗi ngày bắt Đường Dịch luyện tập một dạng đề mục khác nhau, mỗi đề mục đều bắt Đường Dịch viết ra hai phần giải đề, đồng thời còn bắt phải chịu đựng lời bình cay độc của mình.
Đường Dịch không ngừng kêu khổ, nhưng hắn vẫn căn răng kiên trì, bởi vì hắn hiểu rõ chỉ phải trải qua những ngày luyện đề như khổ cực như thế mới có thể biến mình thành máy giải đề trong thời gian ngắn được, Đường Dịch rất có kinh nghiệm với điểm này nhờ cuộc thi đại học ở đời trước.
Đường Dịch mua một chồng giấy thật dày rồi cắt ra, dùng sợi bông thô làm thành một cuốn tổng hợp các đề mục làm sai, bởi vì các đề mục khác nhau nên cuốn đề làm sai này không thể làm giống như cuốn ghi chép cách giải chính xác toán học hồi trước được, có điều để dùng làm tham chiếu những đề mục làm sai thì hắn chép những đề đã làm ra, sau đó dán bài viết đầu của mình lên, dùng bút mực đỏ viết lên những lời bình, lời dẫn của chưởng quỹ Phó nhận xét, cuối cùng dán lên bản viết đã sửa chữa nhiều lần cho đến khi chưởng quỹ Phó thỏa mãn, mỗi ngày đều lấy ra nghiền ngẫm đọc lại, xem xét lại những chỗ sai của mình.
Làm như vậy không ngờ lại có hiệu quả tốt, những lỗi sai ngày càng ít gặp, chưởng quỹ dù ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng thì vô cùng tán thưởng.
Yên bình trôi qua những ngày học tập sứt đầu mẻ trán không ngờ đã tới tết đoan ngọ, Ôn Ngôn đã mua gạo nếp và táo, cũng đã ngâm chúng vào ngày hôm trước, buổi tối từ xa xa Đường Dịch đã ngửi thấy mùi thơm của bánh ú (*), không khỏi cảm thấy thèm, cái bụng vốn đã đói nay càng thêm cồn cào.
Bởi vì chuyện học gấp gáp, nên dù là tết đoan ngọ thì chưởng quỹ Phó cũng không cho Đường Dịch nghỉ, chỉ cho hắn về sớm trước nửa canh giờ thôi.
Trên đường về Đường Dịch mua cho cho Ôn Ngôn một cái trâm gài tóc, được khắc từ ngọc màu trắng xanh (**), dù không phải chất liệu tốt những được cái hoa văn trơn nhẵn tự nhiên, trông rất có khí chất nghệ thuật.
Lúc về tới nhà vừa lúc Ôn Ngôn đang lấy bánh ú đã hấp chín ra, y đang quay lưng với cửa nên không nhận ra Đường Dịch đã về.
Bánh ú còn nóng nên Ôn Ngôn nhón tay lấy một cái là phải xoa tai một cái, động tác cẩn thận từng chút một trông rất đáng yêu.
Đường Dịch rón rén đi tới phía sau y, đột ngột nặn nặn vành tai đang đỏ bừng của Ôn Ngôn khiến y giật nảy mình hô lên.
Đường Dịch đang cúi đầu, mà Ôn Ngôn giật nảy người lên lại trùng hợp đụng trúng cằm Đường Dịch.
Vốn dĩ Đường Dịch đang định cười thầm trêu chọc Ôn Ngôn ai ngờ lại đụng phải cằm khiến hắn cắn trúng đầu lưỡi, cơn đau lập tức ập tới.
Đây có lẽ chính là tự làm tự chịu trong truyền thuyết rồi, bây giờ thì hiểu rồi.
Ôn Ngôn vỗ ngực xoa dịu lòng mình, còn phải lo lắng dò hỏi đầu lưỡi Đường Dịch có sao không, nhất thời trông đến là bận rộn.
Đường Dịch bĩu môi làm nũng: "Đau..."
Ôn Ngôn nhìn nam nhân trước mặt trông giống như một con cún bự đang vẫy đuôi, không biết hắn đau thật hay giả, ngây thơ lo lắng hỏi han: "Có phải chảy máu rồi không, chàng há miệng cho em xem chút với."
Đường Dịch lắc đầu, oan oan ức ức nói: "Sâu bên trong quá, không xem được đâu."
Ôn Ngôn thấy rất lạ sao có thể cắn phải chỗ ở sâu bên trong chứ, chẳng lẽ hồi này Đường Dịch ở sau y lè lưỡi giống như cún bự thật sao, như vậy ngốc lắm luôn á?
Đường Dịch thấy đầu óc ngây thơ chậm chạp của thiếu niên trước mắt liền vừa cười vừa lắc đầu, đột ngột giơ tay bất ngờ ôm người ta vào ngực rồi cắn lên.
"A..." Ôn Ngôn mở to hai mắt, hoàn toàn không hiểu nổi sao người này lại không chẳng nói lời nào mà đột ngột hôn lên, thế nhưng đầu óc y lập tức choáng váng, mặt đỏ bừng lên như trái táo đang chín mùi, làm gì còn đầu óc những cái khác nữa.
Đường Dịch hé miệng hôn sâu hơn, miệng thiếu niên rất ngọt, Đường Dịch nhớ tới chị hai luôn nghĩ đến yêu đương của mình đã nói rằng nếu như lúc em hôn một người mà cảm thấy môi người ấy rất ngọt mà không phải là vị hôi của nước miếng, thì lúc đó chính là nửa kia mà số mệnh an bài cho em.
Đường Dịch luôn cảm thấy sao có khả năng hôn người khác lại cảm thấy ngọt được, chị hai nhất định là xem phim yêu đương đến ngu người rồi.
Bây giờ thì biết rồi, thật sự là có.
Hôn một hồi lâu, mãi đến khi Đường Dịch đột nhiên nhận ra Ôn Ngôn không thở được, nếu tiếp tục hôn nữa có thể khiến y nghẹn chết thì mới lưu luyến rời đi.
Ôn Ngôn hoảng loạn như thú nhỏ, luống cuống nhìn xung quanh, ánh mắt hoảng loạn bất định, nhỏ giọng nói: "Chàng làm gì vậy, có biết xấu hổ không chớ!"
Đường Dịch kéo y lại trong ngực mình, mũi chạm mũi, cười xấu xa hỏi: "Sao nào, có tìm thấy vết thương không?"
Ôn Ngôn mờ mịt: "Sao ạ?"
Đường Dịch bất mãn nhíu nhíu mày, nói: "Xem ra là không tìm được rồi, vậy thì lại tìm thêm nhé!" Nói xong liền không cho y chống cự mà hôn lên.
Ôn Ngôn: "???"
Cứ như vậy cho đến năm lần bảy lượt sau, Ôn Ngôn mới từ trạng thái ngây ngất đầu óc trống rỗng nhận ra có gì không đúng, y vươn bàn tay trắng nõn ngăn lại con sói đói Đường Dịch, thì thầm như tiếng muỗi hỏi hắn: "Có phải chàng đang cố ý bắt nạt em đúng không? Căn bản là không có vết thương nào đúng không?"
Đường Dịch bật cười, đứa bé này sao đáng yêu vậy chứ, hôn một cái đã choáng váng đầu óc, cho đến tận bây giờ mới nhận ra được mình bị lừa, bé thỏ con dễ lừa này nếu để bên ngoài chắc sẽ bị người khác xoay quanh trêu đùa đúng không?
Ôn Ngôn thấy Đường Dịch cười như vậy liền chắc chắn mình đã bị lừa, tức giận dùng nắm đấm nhỏ của mình nện lên ngực Đường Dịch, người ta thật lòng thật dạ lo lắng cho chàng như vậy, ai ngờ đâu thế mà chàng lại lợi dụng lòng tốt của người ta, đánh chết chàng, đánh chết chàng!
Đường Dịch dễ như ăn cháo nắm lấy hai nắm đấm nhỏ bé chẳng có mấy khí lực kia lại, nâng ở trong lòng mình, cười nói: "Chẳng đau chút nào cả, em đấm khiến cho lòng tướng công ngứa quá, em nói giờ nên làm sao nhỉ?"
Ôn Ngôn xấu hổ tới mức không muốn gặp người luôn, sao người này lại có thể nói ra lời lưu manh như thế chứ! Ôn Ngôn cảm thấy mình như đang bị phơi dưới ánh mặt trời chói chang, hơn nữa cảm giác như có người đang vây quanh nhìn mình vậy, xấu hổ muốn chết luôn.
Lén nhìn ra bên ngoài, nhà mới của mình gần thôn, may mà lúc này không có ai ngang qua, lúc này y mới thở nhẹ ra.
Đường Dịch nhân cơ hội này cài chiếc trâm thanh ngọc lên búi tóc của Ôn Ngôn, Ôn Ngôn sờ sờ nhưng không rõ đó là cái gì liền rút xuống, thế mà là một cái trâm ngọc trơn bóng láng mịn, y nâng lên ngắm nhìn, thích đến mức không muốn buông tay.
Đường Dịch xoa xoa mặt Ôn Ngôn, trong khoảng thời gian này thiếu niên ăn uống ngon miệng, mập ra không ít thịt