Vệ Tây Lẫm V: Làm người phải khiêm tốn.
Thầy Từ dẫn mọi người đến trước cổng chụp một tấm tập thể rồi cùng nhau tiến vào khu ngắm cảnh. Trong khu ngắm cảnh, trên phương diện an toàn căn bản không cần phải lo quá nhiều, thầy Từ liền cho phép bọn họ tự do hoạt động hai tiếng, tự tham quan nơi mình thích.
Tất cả mọi người đều chọn đi cùng những bạn học thường chơi thân với mình. Vệ Tây Lẫm, Diệp Quang Huy, Vương Phi Vũ, Hương Tiểu Ngải, Lý Văn Bách, Dương Vân Chí và Trịnh Nguy đi cùng nhau.
"Chúng ta trực tiếp lên đỉnh núi đi." Hương Tiểu Ngài kiến nghị, "Cây phong trên đỉnh nhất định rất đẹp."
Nhìn chung thì núi Phong nơi nơi đều là cây phong, muốn xem lá phong ở đâu cũng có, nhưng cây phong trên đỉnh núi kia mới được công nhận là đẹp nhất. Vì nó đã hơn ba trăm tuổi, cành khô thô cứng, cành lá tươi tốt, vừa đến mùa thu nhìn qua liền thấy như một ngọn lửa thật lớn, cháy mãnh liệt lại sáng bừng, vô cùng diễm lệ.
"Vậy đi." Diệp Quang Huy tùy ý gật đầu.
Hương Tiểu Ngải không hổ là nữ hán tử, leo mấy trăm bậc thang vẫn tràn trề sức sống.
"Tới rồi! Mấy ông giúp tôi chụp ảnh trước nào."
Hương Tiểu Ngải là nữ sinh duy nhất, tính cách cũng hào sảng, mấy nam sinh đều nguyện ý dung túng cô, tốt bụng giúp cô chụp hơn hai mươi bức ảnh.
Hương Tiểu Ngải lại lôi kéo Vệ Tây Lẫm chụp ảnh chung, đĩnh đạc ôm vai hắn.
"Tương lai nếu tôi bán ảnh ông lấy tiền ông đừng để ý ha."
Vệ Tây Lẫm dở khóc dở cười lắc đầu, chụp xong xem lại, nhường vị trí cho người khác chụp ảnh cùng Hương Tiểu Ngải.
Hai người chụp ảnh chung xong, cả bọn nhờ du khách qua đường giúp chụp thêm một tấm tập thể nhóm nữa.
Lúc sau, cả bọn tiếp tục tiến ra sau núi, bên kia còn có những cảnh đẹp khác, lầu Trọng Dương, hồ Song Nguyệt và chùa Phong Sơn.
Xa xa nhìn thấy có một đám người vây quanh trước cửa chùa, Hương Tiểu Ngải tò mò chạy tới.
"Bên kia đang làm cái gì?"
"Có phải đang đóng phim hay không?" Diệp Quang Huy hai mắt sáng ngời vội bước nhanh theo. Vì hắn nhìn thấy có bóng dáng của máy quay a.
"Phải không?" Mấy người Trịnh Nguy cũng bắt đầu hứng thú.
Vừa đến gần liền thấy, quả nhiên là nơi này có đoàn phim đang quay. Vai nam chính nữ chính Vệ Tây Lẫm đều biết. Nam chính là minh tinh Hàn Quốc Tào Chính Huân, có phẫu thuật không thì không rõ lắm nhưng Tào Chính Huân này là mỹ nam tử nổi danh trong giới nghệ sĩ Hàn Quốc.
Mấy năm nay, trong nước đặt trọng điểm lên ngành giải trí, đặt ra yêu cầu tương đối hà khắc đối với những nghệ sĩ ngoại quốc muốn nhập quan. Này tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với ngành giải trí bên Hàn, nhưng nghệ sĩ Hàn vẫn đổ xô chạy qua Hoa Hạ. Đây cũng không khó hiểu, dù sao thị trường bên Hàn lớn bao nhiêu, nhìn lại Hoa Hạ lại lớn thế nào, một khối bánh lớn như vậy, ai cũng muốn chia phần. Tào Chính Huân chính là một trong số đó, bằng vào vẻ ngoài xinh đẹp nhu mì, thu hoạch không ít fans.
Nữ chính là nghệ sĩ nổi danh trong nước, Tống Tĩnh Tuyết, mỹ mạo động lòng người.
Đại khái là dân chúng vây xem đã được đoàn phim nhắc nhở, đều rất lễ phép giữ im lặng.
Một đoạn này là đang diễn nội tâm. Nam nữ chính đi từ đầu này sang đầu khác, nam chính thất thần, không biết nghĩ gì; nữ chính thì vẫn luôn nhìn lén nam chính, nhìn như đang muốn nói gì với hắn, lại có điều khó nói, chủ yếu là muốn quay tâm tình thống khổ của nữ chính.
Tống Tĩnh Tuyết và Tào Chính Huân đều có kỹ thuật diễn rất tốt, một lần đã qua.
Đạo diễn gật gật đầu, cầm loa hô: "Nghỉ ngơi mười phút."
Tào Chính Huân đi đến ngồi xuống dưới một bóng dù.
Người đại diện đưa cho gã một chén trà nóng, "Chính Huân, cảnh tiếp theo là đánh nhau, không thành vấn đề đi?"
"Không thành vấn đề." Tào Chính Huân lười biếng nói, "Thái cực quyền của Đại Hàn Dân Quốc chúng ta lợi hại như vậy, tôi sẽ đánh ra sự xuất sắc đó."
Vừa vặn Hương Tiểu Ngải nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi mà mắng một câu: "Vô sỉ!"
"Bà hiểu tiếng Hàn?" Dương Vân Chí có chút ngoài ý muốn.
Hương Tiểu Ngải ngượng ngùng nói trước kia cô rất thích một minh tinh Hàn Quốc thế nên tự học tiếng Hàn ba năm.
"Sao vậy?" Diệp Quang Huy và Lý Văn Bách đều kỳ quái nhìn Hương Tiểu Ngải.
"Mấy ông biết vừa rồi Tào Chính Huân nói cái gì không?" Hương Tiểu Ngải trút giận vào không khí, "Hắn thế mà dám nói Thái cực quyền là của Hàn Quốc bọn họ!”
"Cái gì?" Trịnh Nguy tức giận, "Sớm nghe nói người Hàn Quốc vô sỉ, không nghĩ tới hôm nay lại có thể chính mắt nhìn thấy một lần!"
Có vẻ người đại diện đứng phía sau Tống Tĩnh Tuyết cũng nghe hiểu, cúi người nói gì đó bên tai cô ấy.
Tống Tĩnh Tuyết trầm mặt, quay đầu nhìn Tào Chính Huân, cười âm trầm nói: "Chính Huân, vừa rồi hình như tôi nghe được anh nói cái gì mà Thái cực quyền là của Hàn Quốc mấy người? Hẳn là tôi nghe lầm."
Người đại diện của cô giúp cô phiên dịch.
Sắc mặt Tào Chính Huân có hơi mất tự nhiên, nhưng rồi nhanh biến mất, nhún nhún vai, gật đầu nói: "Đúng vậy, con dân Đại Hàn Dân Quốc chúng tôi từ bốn tuổi trở lên đều biết đánh Thái cực quyền.”
Khán giả đều giật mình và phẫn nộ. Gặp qua vô sỉ, lại chưa thấy qua người vô sỉ như vậy!
Sắc mặt chỉ đạo võ thuật cũng đen, nửa giỡn nửa nghiêm túc nói: "Kia không biết tôi có thể thỉnh giáo cậu hay không?"
Chỉ đạo võ thuật là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, cao lớn cường tráng, vén tay áo có thể nhìn thấy cánh tay rắn chắc.
Từ trước đến nay Tào Chính Huân vốn luôn khinh thường người Hoa Hạ có tiếng mà không có miếng, nghe vậy sảng khoái giũ áo đứng lên, "Được thôi, vừa lúc làm nóng người."
Đạo diễn há miệng thở dốc, nhưng chưa nói gì.
Người vây xem đều rất phẫn nộ, tự giác lui về sau, nhường ra phần lớn đất trống.
"Mời anh đến trước." Tào Chính Huân cười khom lưng làm thủ thế với chỉ đạo võ thuật, rõ ràng là tư thế khách sáo lại lộ ra một vẻ kiêu ngạo.
Sắc mặt chỉ đạo võ thuật càng trầm xuống, "Tốt! Vậy cậu cẩn thận!"
"Sao tôi cảm thấy Tào Chính Huân thật sự có chút bản lĩnh? Nếu không sao hắn có thể tự tin như vậy?" Vương Phi Vũ lo lắng nhỏ giọng nói.
Mấy người Lý Văn Bách cũng chưa lên tiếng, biểu tình nghiêm túc.
Đại khái là chỉ đạo võ thuật thấy khó thở, tấn công rất nhanh, một quyền đập thẳng vào ngực Tào Chính Huân. Trên mặt Tào Chính Huân vẫn là cười nhạt, đứng nơi đó bình yên bất động, nhìn thực sự có chút phong phạm của bậc thầy Thái cực, chờ khi nắm tay tới trước ngực rồi, trọng tâm thân gã liền chuyển qua đùi phải, tay phải song song vẽ hình vòng cung, rõ ràng là thức thứ tám Thái cực quyền 'Tả lãm