Vệ Tây Lẫm V: Tôi chỉ muốn an tĩnh mà làm mỹ nam tử, thật sự.
"Đáng chết!" Tào Chính Huân hung hăng đẩy người đại diện đỡ gã ra, xụ mặt nói với đạo diễn, "Tôi không thoải mái, hôm nay không quay!"
Nói xong, gã xoay người liền đi.
Gã vừa đi, hiện trường quay phim liền bắt đầu ầm ĩ, bàn luận sôi nổi.
"Người vừa rồi là ai? Nhìn có chút quen mắt."
"Không biết a, đeo kính râm không thấy rõ mặt."
"Thân thủ cậu ấy cũng thật nhanh nhẹn, cậu ấy thật sự biết nhiều loại công phu như vậy sao?"
"Quá soái! Tôi quay lại hết rồi!"
……
Có người nói với chỉ đạo võ thuật: "Chỉ đạo Lưu, đồ đệ anh thật lợi hại."
Chỉ đạo võ thuật cười khổ một tiếng, "Mấy người thật sự cho rằng cậu ấy là đồ đệ tôi sao? Tôi căn bản không quen cậu ấy."
Đạo diễn không biết nghĩ cái gì, hai mắt lấp lánh sáng lên.
Người đại diện của Tống Tĩnh Tuyết đột nhiên nói: "Lúc trước hình như tôi nghe được có người gọi cậu ta là 'Tây Lẫm', chẳng lẽ là cậu ca sĩ nổi tiếng gần đây, Vệ Tây Lẫm?"
Đều là người giới giải trí, Tống Tĩnh Tuyết cũng có thấy qua Vệ Tây Lẫm trên báo chí, nhớ lại ngoại hình hắn một chút, gật gật đầu, "Đúng là có chút giống…… Chẳng lẽ thật là cậu ta?"
……
Vệ Tây Lẫm đang bị mấy người Diệp Quang Huy, Trịnh Nguy vây quanh.
"Tây Lẫm, sao ông biết võ công?"
"Toái tâm chưởng và Vịnh xuân quyền đều đã thấy trong TV, Hàng Long Thập Bát Chưởng là cái gì?"
"Tây Lẫm, ông quá lợi hại, nhất định phải chỉ giáo anh em mấy chiêu đó."
Ngay cả Dương Vân Chí ít nói nhất cũng rất hứng thú nhìn Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm không lay chuyển được bọn họ, đành phải nói: "Rồi rồi. Nhưng mà công phu không phải học xong là được, còn phải kiên trì luyện tập, nếu không học xong cũng chỉ là bình hoa."
Diệp Quang Huy vỗ ngực nói: "Không thành vấn đề, tới!"
Vệ Tây Lẫm nghẹn một ngụm, "Ngay bây giờ?"
Diệp Quang Huy cũng phản ứng lại, hiện tại đúng là không hợp, "Kia chờ trở về trường rồi nói."
Trên xe về trường, Diệp Quang Huy và Trịnh Nguy tôi một câu ông một câu thêm mắm dặm muối xào nấu lại kể cho các bạn học khác nghe, mọi người nghe thấy nhiệt huyết sôi trào, đều nói phải đi theo Vệ Tây Lẫm học công phu.
Chủ nhiệm lớp tỏ vẻ cạn lời, lắc đầu, lười đi để ý đám gấu con này.
Bạn học không được tận mắt chứng kiến đều tiếc nuối, một nữ sinh kinh hô: "A, mau xem, trên mạng có video!"
"Tôi xem, tôi xem!" Một người không mang di động sôi nổi tiến đến vây xem gần người có di động.
Vệ Tây Lẫm cũng lấy di động ra. Cái video này là bản hoàn chỉnh, có quay cả phần Tào Chính Huân giao thủ với chỉ đạo võ thuật, tiếng nói chuyện cũng rất rõ ràng. Tốc độ dân mạng rất nhanh, bên dưới đã có người phiên dịch đoạn đối thoại.
Tiếp theo Weibo Vệ Tây Lẫm liền chấn động.
Fan não tàn của Vệ Tây Lẫm: Nam thần mau xem video này! @ Vệ Tây Lẫm
Từ Từ: A a a ―― nam thần của ta thế mà lại biết công phu? Nhìn hoàn toàn không giống thùng rỗng.
Tôi là quản lý net: Hàng Long Thập Bát Chưởng, ta đệt, nghe có cảm giác thật là uy phong! Nam thần, cầu bản hoàn chỉnh! @ Vệ Tây Lẫm
540 là tôi: Tào Chính Huân thế mà dám nói Thái cực quyền là Hàn Quốc, một giây sau bị nam thần vả mặt!
Khăn lụa hồng nhạt: Nam thần quá soái!!!!!!!!
Hạ Vân: Thiếu đồ đệ không? @ Vệ Tây Lẫm
……
Vệ Tây Lẫm cười cười, ngón tay lướt nhanh đăng Weibo: 'Tôi chỉ muốn an tĩnh mà làm mỹ nam tử, thật sự.'
Trợn mắt: Anh là người an tĩnh √ mỹ nam tử √, thật sự √.
540 là tôi: Phụt ――
Tôi là quản lý net: Phụt ―― nam thần, nếu này như anh cũng xem như an tĩnh, như vậy chúng tôi tính là gì?
Fan não tàn của Vệ Tây Lẫm: Trợn mắt huynh nhận làm fan não tàn đệ nhị, tôi không dám nhận đệ nhất.
Từ Từ: Nam thần, anh là người an tĩnh √ mỹ nam tử √, thật sự √+1
Đám mây: Nam thần, anh là người an tĩnh √ mỹ nam tử √, thật sự √+10086
Các bạn học trên xe đều chú ý tới động tĩnh trên Weibo của Vệ Tây Lẫm, cười đùa không ngừng.
……
Tào Chính Huân gắt gao nhìn chằm chằm video đang phát trên màn hình máy tính, mặt trầm như nước.
"Thật là hắn. Vệ, Tây, Lẫm! Hắn cũng dám thừa nhận!"
Trong mắt gã xem ra, Vệ Tây Lẫm chỉ là một ca sĩ nho nhỏ mà thôi, fans bất quá cũng chỉ hai ngàn vạn, mà fans gã là bảy ngàn vạn. Vệ Tây Lẫm có tư cách gì so với gã?
"Cậu tính làm sao bây giờ?" Người đại diện hỏi.
Tào Chính Huân không chút để ý nói: "Hắn không phải ca sĩ sao? Nếu giọng bị phá, không biết sẽ thế nào."
"Cậu điên rồi? Nhỡ như bị phát hiện sẽ ngồi tù!" Người đại diện khiếp sợ, đồng thời ngực phát lạnh. Tào Chính Huân quá độc ác.
Tào Chính Huân không cho là đúng mà liếc mắt nhìn hắn, cười, "Anh biết tôi thích nhất câu nào của Hoa Hạ không? 'Có tiền có thể sai khiến ma quỷ'. Chúng ta không đích thân làm chuyện này, ai sẽ phát hiện?"
Người đại diện nửa ngày không nói gì.
……
Vệ Tây Lẫm nhanh chóng vứt sự kiện phát sinh trên núi ra sau đầu, vì sinh nhật hắn đã tới. Vừa sáng Cố Duyên Tranh đã nói qua rằng muốn tặng cho hắn một ngày sinh nhật khó quên, mấy ngày trước hắn liền ngóng trông ngày này, hơn nữa còn cố ý xin nghỉ một hôm. Học sinh cuối cấp muốn xin nghỉ thật không dễ dàng, cũng may chủ nhiệm lớp xét thấy hắn vẫn luôn là học sinh ba tốt mới phê chuẩn cho.
Tới sáng ngày 16 tháng 10, Vệ Tây Lẫm đang ngủ say, bị một trận hít thở không thông đánh thức, mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt quen thuộc phóng đại, "Còn muốn ngủ……"
Cố Duyên Tranh nhìn bộ dáng đứa nhỏ mơ mơ hồ hồ, hơi cong môi, hai tay ôm đầu hắn, lấy môi chặn môi, đầu lưỡi càn quét từng tấc một trong khoang miệng hắn, thẳng đến khi đứa nhỏ nghẹn đến mặt đỏ bừng mới thỏa mãn buông ra, giọng khàn khàn phun mấy chữ, "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ, nên rời giường."
Vệ Tây Lẫm thở hổn hển, ánh mắt mê mang dần thanh tỉnh, dùng sức bấu lấy cổ nam nhân, xoay người đè y dưới thân, dùng hết kỹ năng hôn mình có với ý đồ muốn nam nhân cũng phải bị nghẹt thở như mình.
Cố Duyên Tranh cầu mà không được, vui vẻ tiếp chiêu.
Hai người ở trên giường lăn qua lộn lại, thật lâu sau mới tách ra, đều thở dốc.
Cố Duyên Tranh chật vật tránh đi ánh mắt trực tiếp mà lớn mật của đứa nhỏ, giọng gần như là rít từ kẽ răng, "Mau đứng lên, lại cọ tôi sẽ làm em ngay đấy!"
"Hôm nay chính là sinh nhật 'em'!" Vệ Tây Lẫm ngồi dậy, thả một nụ hôn gió về phía y, hai tay chống trên người bên cạnh, cúi người ra sau, đủng đỉnh nhún vai, cổ áo ngủ cũng vì vậy mở ra, tư thế dụ người.
Cố