Đàn huyết bức bị đánh tan, huynh đệ Phương gia cũng trở nên dễ thở hơn.
Nhưng cả hai đều không dám dừng lại.
Thiết Huyết Lãnh và Cổ Nguyệt lão tổ đang giao chiến, tạm thời không chú ý cả hai.
Nhưng một khi phân ra kết quả, người thắng sẽ đến tìm bọn họ gây phiền phức.
Phương Nguyên giết Cổ Kim Sinh, Phương Chính là đồng phạm.
Thiết Huyết Lãnh mà thắng thì sẽ đến bắt hai người về quy án.
Phương Nguyên có thiên nguyên bảo liên, lại bị kéo vào huyết hồ, hiển nhiên là thủ đoạn của Cổ Nguyệt lão tổ.
Lão là cương thi, không khiếu đã chết, không thể tự khôi phục chân nguyên.
Thiên nguyên bảo liên được xưng là "nguyên tuyền di động" chính là thứ lão cần nhất.
Lão biết trong tay Phương Nguyên có nó, nếu lão thắng thì chắc chắn cũng sẽ đến tìm Phương Nguyên gây phiền phức.
Đây là lo lắng của Phương Nguyên.
Phương Chính cũng lo lắng, nhưng so với Phương Nguyên thì hơi khác một chút.
Theo tình hình đi xuống, Thiết Huyết Lãnh thật sự sẽ chết giống như trong nguyên tác.
Bởi vì như vậy cho nên hắn không quan tâm xem Thiết Huyết Lãnh có biết hắn là đồng phạm hay không.
Còn về Cổ Nguyệt lão tổ, Phương Chính lại càng lo lắng về lão hơn.
Thiên nguyên bảo liên Phương Chính cũng có một gốc, hiện tại nó đang ở trong không khiếu của hắn, chỉ là hắn chưa dùng mà thôi.
Gốc thiên nguyên bảo liên này là do hệ thống hợp luyện trong nguyên tuyền của Hùng gia, sau khi luyện thành, dưới tác dụng của hệ thống nó đã là cổ trùng của hắn.
Sau đó hệ thống theo lệnh để lại một thủ đoạn đặc thù trên nó, chỉ cần Phương Chính đi vào phạm vi nhất định liền có thể kêu gọi thiên nguyên bảo liên về tay.
Ngay đêm Phương Chính phát hiện dấu chân hạc, hắn cũng đã lấy nó về tay mình.
Thiên nguyên bảo liên bị hái xuống, nguyên tuyền Hùng gia trại đã bị hủy.
Trong trận chiến của ba gia trại lần này, ngoài sáng là ba gia tranh giành lợi ích, kì thực trong tối Hùng gia đã lên kế hoạch chiếm đoạt.
Chỉ khi chiếm đoạt được đạo nguyên tuyền khác, Hùng gia mới có thể tiếp tục tồn tại.
Nhưng đây không phải là điều Phương Chính lo.
Hùng gia làm gì cũng không còn liên quan đến hắn, đồ hắn đã có, hắn chẳng bận tâm.
Hắn có thiên nguyên bảo liên là việc chỉ có hắn và hệ thống biết, hắn cũng không lo Cổ Nguyệt lão tổ ra tay giành lấy.
Hạc tai sắp tới cũng chẳng qua chỉ là màn dạo đầu của đại họa, chưa tới mức đòi mạng.
Cái Phương Chính lo, chình là đại kế ngàn năm của Cổ Nguyệt lão tổ.
- Nhưng chỉ cần Phương Nguyên còn ở, Bạch Ngưng Băng còn đó thì ta có thể sống sót.
Phương Chính thầm nghĩ, hơi liếc nhìn về phía Phương Nguyên.
Giờ khắc này, hắn mới cảm thấy bản thân thật sáng suốt khi để lại đường lui là Phương Nguyên và Bạch Ngưng Băng.
Nếu ban đầu hắn không chuẩn bị kế hoạch dự phòng thì sau khi phát hiện bầy hạc đã ở Thanh Mao sơn, hắn chắc chắn đã rối loạn không biết phải làm gì.
May mắn nhất là, hắn thích nhân vật phản diện, thích nhất là nhân vật phản diện thông minh.
Hắn không nhớ là nhân vật nào trong số các nhân vật hắn thích nói, hắn chỉ nhớ một câu đó là "bất kể thế nào cũng nên chuẩn bị sẵn phương án dự phòng".
Cho đến hiện tại, hắn vẫn làm đúng theo điều đó.
Và lợi ích của việc này hiện tại đã hiện ra rõ ràng.
- Tiếp theo, có lẽ là gặp phải thiên lý địa lang chu đi.
Phương Chính trong lòng căn nhắc, dời ánh mắt khỏi người Phương Nguyên.
Phương Nguyên lúc này mặt không biểu cảm, trong lòng lại bắt đầu suy tính hướng hành động tiếp theo.
Hiện tại xuất hiện hai ngũ chuyển là Thiết Huyết Lãnh và Cổ Nguyệt lão tổ, bất cứ người nào trong hai người đều là mối nguy hại của hắn.
— QUẢNG CÁO —
Phương Nguyên đã hạ quyết tâm, ra khỏi lòng đất này hắn liền lập tức chạy khỏi Thanh Mao sơn.
Thoát thân rồi mới tính đến những vấn đề khác, tỉ như giải quyết vấn đề của xuân thu thiền cùng tệ đoàn của thạch khiếu cổ.
Nhưng muốn thoát khỏi lòng đất lại không dễ dàng như vậy.
Hai người đi được một lúc, phía trước liền là ngõ cục, cả hai dừng lại, bắt đầu quan sát lớp đất phía trước.
- Con đường này chắc là có ai đó cố ý đào ra, qua nhiều năm liền bị sụp lún mới thành như thế này!
Phương Chính so so lớp đất nung màu đỏ, nhỏ giọng nói.
Phương Nguyên không cho ý kiến, trực tiếp gọi ra cứ xỉ kim ngô.
Cứ xỉ kim ngô là sinh vật dưới lòng đất, giỏi nhất là khoan vách động.
Lúc này, nó đã có thể phát huy được công dụng của mình.
Bản thân Phương Nguyên cũng có hai trư lực, đào mở bùn đất, tiếp tục đi tới.
Phương Chính lúc này an phận đi theo phía sau Phương Nguyên.
Trong tay hắn tuy có cổ trùng công phạt, nhưng bất kể là hoàng kim nguyệt hay kiếm ảnh cổ đều không có bao nhiêu tác dụng trong trường hợp này.
Không gian bên trong cũng hẹp, Phương Chính cũng không dám sử dụng cổ trùng lôi điện.
Vạn nhất không cẩn thận, chính mình bị điện giật thì cũng quá khó coi rồi.
Đây cũng là nguyên nhân hắn thà bỏ ra ba bức họa cũng không dùng bọn chúng để đối phó với đao sí huyết bức.
Phương Nguyên đi trước, vừa đi vừa đáo đất, tuy so với ban đầu chậm hơn nhưng cũng có thể đi tới.
Khơi thông một đoạn bị lún sẽ có một đoạn trống khác, nhưng không được bao xa lại có thêm chỗ sụp khác.
Lần này Phương Nguyên lại không đi lên, hắn quay lại nhìn Phương Chính, ý niệm vừa động, cứ xỉ kim ngô liền rời tay hắn bò lại chỗ Phương Chính.
- Tệ đoan của thạch khiếu cổ chắc ngươi cũng biết, tiếp theo đến phiên ngươi.
Ngoài ra, nguyên thạch trên ngươi ta không nhiều, ngươi cũng nên bỏ ra một ít đi.
Phương Chính nhìn Phương Nguyên, thiếu chút nữa là mắng ra tiếng.
Rõ ràng là thạch khiếu cổ của hắn giúp Phương Nguyên một việc lớn, kết quả lại giống như hắn vang xin Phương Nguyên đi dùng nó vậy.
Phương Nguyên không mang ơn hắn cũng liền thôi, đằng này còn muốn lấy nguyên thạch của hắn.
Trên đời này còn có cái loại lý lẽ như vậy nữa à?
Phương Chính khóe môi giật giật, cuối cùng quay mặt nhìn chỗ khác để kiềm chế cảm giác muốn mắng người của mình, nói.
- Ta đi vội, trên người không có nhiều nguyên thạch.
Trước tiên ngươi vẫn dùng của mình đi, nếu sau không đủ ta sẽ lấy cho ngươi mượn.
Mà nhớ cho rõ, là cho mượn, cho mượn chứ không phải cho luôn.
Ta đưa ngươi bao nhiêu thì thoát ra khỏi đây viết giấy nợ cho ta bấy nhiêu.
Phương Nguyên nghe xong, hừ lạnh một tiếng.
- Ngươi hại ta cắt đứt tiền đồ của mình, hiện tại còn muốn ta mượn nợ ngươi? Ngươi không cảm thấy mình quá đáng sao?
Phương Chính đang thử điều khiển cứ xỉ kim ngô, nghe Phương Nguyên nói xong hắn liền một phát cắn trúng lưỡi của mình.
- Ta con mẹ nó hại ngươi? Ta có bảo ngươi dùng sao? Ta nói là dùng hay không tùy ngươi, ngươi dùng rồi bây giờ lại đổ lỗi cho ta.
Nói đến quá đáng còn không phải là ngươi quá đáng hơn sao?
Phương Chính hét lên, trực tiếp đưa tay cho cứ xỉ kim ngô ngậm mà không thèm thử nghiệm.
Sau đó hắn điên cuồng hướng chỗ đất lún mà chém.
- Ta con mẹ nó đúng là bị điên rồi mới chạy tới đây tìm ngươi.
Khốn kiếp thật mà.
Vừa bị Thiết Huyết Lãnh phát hiện là đồng phạm, vừa bị Cổ Nguyệt lão tổ nhìn thấy, tiêu hết ba bức họa, một con thạch khiếu cổ.
Kết quả còn bị ngươi bắt chẹt.
Cổ Nguyệt Phương Nguyên, ngươi quả nhiên là khắc tin của ta!
Phương Chính tê rống, đem đất đá chém bay tứ tung.
Phương Nguyên đi ở phía sau, nhún vai một cái, bình thản nói.
- Ta đâu có kêu ngươi tới đây, là ngươi tự mình chạy tới đó thôi.
Phương Chính nghe xong, thiếu chút nữa là phun ra lửa.
- Phương Nguyên, ta thật muốn thao chết ngươi a!
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính kêu gào, gọi ra kiếm ảnh cổ.
Tay phải của hắn có cứ xỉ kim ngô ngậm, tay trái cầm kiếm.
Hắn hai tay vung lên điên cuồng đào đất.
Hắn bây giờ xem mặt đất này thành Phương Nguyên, ra sức chém giết cho hả giận.
Phương Nguyên ở phía nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, cũng không nhắc lại việc đó, bắt đầu lấy ra nguyên thạch của mình ra, vừa đi theo Phương Chính vừa hấp thu bổ sung chân nguyên.
Mặc dù Phương Nguyên có thiên nguyên bảo liên, nhưng hắn cũng không muốn để Phương Chính biết, vì vậy hắn chỉ dùng