Ánh mặt trời dần ngã về tây, từng tia sáng trắng nhẹ nhàng phủ xuống Thanh Mao sơn.
Bạch Ngưng Băng đứng trên một sườn núi, ánh mắt thất lạc nhìn ra xa.
Hắn một thân áo bào trắng như tuyết, tóc trắng xõa ngang vai, đôi con ngươi màu lam nhìn quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Bạch Ngưng Băng hiện tại có thể cảm nhận được bản thân đã sắp đến cực hạn, Bắc Minh Băng Phách thể của hắn đã không thể áp chế được nữa.
Ở những thời khắc cuối cùng này, trong trận hỗn chiến của ba gia trại, có một người hắn muốn giết nhất, chính là Cổ Nguyệt Phương Nguyên.
Nhưng cho đến hiện tại, trận chiến đã qua đi hơn nửa ngày nhưng Phương Nguyên lại chẳng thấy đâu.
Thậm chí ngay cả Phương Chính, người xếp ở vị trí thứ hai cần phải giết của Bạch Ngưng Băng cũng chẳng thấy tâm hơi.
Hai huynh đệ này, xuất hiện rồi phá tung mọi thứ của hắn, đợi đến khi hắn tìm ra con đường của mình, muốn tìm đến bọn họ thì cả hai lại biến đâu mất.
Thật khiến cho người ta cảm thấy khó chịu vô cùng.
- Nhưng dù sao thì cũng không khó chịu bằng việc có một đám ruồi muỗi cứ vô ve bên tai.
Bạch Ngưng Băng hừ lạnh, chuyển ánh mắt nhìn những cổ sư xung quanh.
Hiện tại xung quanh hắn có đến hơn trăm cổ sư, đều là người của Hùng gia trại và Cổ Nguyệt bộ tộc, trong đó Hùng gia trại là nhiều nhất.
Dẫn đầu đội ngũ có không ít những gương mặt nổi danh trên Thanh Mao sơn.
Như Hùng gia có Hùng Lực, Hùng Khương, Hùng Kiêu Mạn những người nổi dành từ lâu, hay như Hùng Lâm là thiên tài mới nổi.
Cổ Nguyệt bộ tộc có Thanh Thư, Mạc Nhan, Xích Sơn đều còn đủ.
Thiên tài mới nổi có Xích Thành.
Phương Nguyên, Phương Chính hiện tại không có mặt.
Mạc Bắc vì bảo vệ Mạc Nhan mà đã ngã xuống trong lần lôi quan đầu lang tập trại, hiện tại càng không thể có mặt.
Bạch Ngưng Băng nhìn lướt qua một vòng, sau đó thu hồi tầm mắt.
- Bạch Ngưng Băng, ngươi hãy chủ động rời khỏi vòng thi đấu này đi, chúng ta sẽ giữ lại tính mạng cho ngươi.
- Không sai, nếu ngươi biết phân biệt tốt xấu, chúng ta cũng không ngại rủ lòng từ bi, tha cho ngươi một con đường sống.
- Cổ sư Bạch gia trại các ngươi đã bị chúng ta làm thịt gần hết.
Những người còn lại cũng bị chúng ta ngăn cản.
Bạch Ngưng Băng, ngươi đừng hy vọng viện binh sẽ đến.
Bọn chúng sẽ không đến được đâu.
Đám cổ sư xung quanh ngươi một câu ta một câu, mưu đồ làm tan rã ý chí của hắn.
Nhưng Bạch Ngưng Băng lại hoàn toàn không để mấy lời này trong lòng.
Hắn một bên ngưng kết ra băng nhận, vừa vuốt ve lưỡi băng nhận vừa nói.
- Một đám chuột con mà cũng đám hóng hách trước mặt voi.
Với các ngươi mà cũng muốn vây giết ta? Ha ha, vậy thì cả đám cùng lên một lượt đi.
Hắn nói, ánh mắt lại không thèm liếc nhìn đám người xung quanh.
Đám cổ sư tức giận, lập tức có người kêu gào.
- Ngươi quá cuồng vọng rồi!
- Hừ, dám không để chúng ta vào mắt.
- Các huynh đệ cùng tiến lên, mỗi người một kích, mười Bạch Ngưng Băng cũng phải thịt nát xương tan.
Tuy nói vậy, nhưng trong bọn họ lại không một ai dám hành động lỗ mãng.
— QUẢNG CÁO —
Mặc dù Bạch Ngưng Băng chỉ có một mình, nhưng khí thế kinh người, khiến mọi người phải sinh lòng khiếp sợ.
- Mọi người yên tâm đừng vội, đừng nghe Bạch Ngưng Băng xúi giục.
Chúng ta chưa luyện tập qua, phối hợp sẽ không được ăn ý.
Một khi ra tay cùng lúc, ngược lại sẽ khiến chúng ta hao tổn nghiêm trọng, để y chiếm được tiện nghi.
Hùng Lâm quát lớn.
- Vậy chúng ta ai ra tay trước?
Xích Thành hỏi.
Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về ba người Thanh Thư, Hùng Lực cùng Hùng Kiêu Mạn.
Lang triều nguy hiểm nhưng cũng là kỳ ngộ.
Dưới tác động của lang triều, sau khi Phương Chính lên tam chuyển, Hùng Lực, Hùng Kiêu Mạn cũng lần lượt lên tam chuyển.
Bởi vì như vậy, Cổ Nguyệt bộ tộc cũng liền âm thầm cổ động, Thanh Thư ngay sau đó không lâu cũng leo lên tam chuyển.
Đáng tiếc Xích Sơn và Mạc Nhan vẫn chưa thể đột phá cảnh giới này.
Đặc biệt là Mạc Nhan, bởi vì cái chết của Mạc Bắc mà chịu đả kích nghiêm trọng, gần như không gượng dậy nổi.
Hiện tại, trước ánh mắt của mọi người, Hùng Kiêu Mạn lập tức bước ra một bước.
- Vậy thì để ta trước!
Nàng nói, liền huýt sáo một tiếng dài, tiếng huýt sáo vừa dứt, một đàn thú từ đằng xa lao đến.
Trong rừng cây bóng đen trùng điệp, là hơn hai trăm con gấu đen.
Con gấu đen dẫn đầu hình thể gấp đôi đồng loại, là gấu đen đẳng cấp bách thú vương.
Hùng Kiêu Mạn lên tam chuyển, ngự hùng cổ trong tay nàng cũng được thăng lên tam chuyển, có thể nô dịch bách thú vương.
Đây chính là át chủ bài của Hùng Kiêu Mạn.
- Đại tỷ uy vũ!
- Trời ơi, không nghĩ đến lại có nhiều gấu như vậy.
- Có những con gấu này, cộng thêm hơn trăm người chúng ta.
Ha ha, lần này Bạch Ngưng Băng chết chắc rồi.
Đám cổ sư xung quanh kinh hô, người Hùng gia trại hưng phấn ra mặt, trong khi người Cổ Nguyệt bộ tộc sắc mặt lại có chút trầm trọng.
Tuy hiện tại hai nhà tạm liên minh để đối phó Bạch gia trại, nhưng Hùng gia trại lớn mạnh, đối với Cổ Nguyệt bộ tộc cũng là một sự uy hiếp.
Bất quá, Cổ Nguyệt bộ tộc cũng không phải không có thiên tài.
Thanh Thư ở đây là một, còn có một Phương Chính có thể so sánh với Bạch Ngưng Băng vẫn chưa ra mặt.
Bất kể thế nào, cổ sư Cổ Nguyệt bộ tộc vẫn cảm thấy gia tộc của mình tuyệt đối không thua.
- Chẳng qua cũng chỉ là một đám xúc sinh, không đáng vì lo.
Bạch Ngưng Băng liếc nhìn đàn gấu, hừ lạnh một tiếng xem thường.
Cách đó không xa, tộc trưởng ba nhà và một đám gia lão đứng yên quan sát, không ai lên tiếng.
- Chỉ cần giết chết Bạch Ngưng Băng, sau đó lơi dụng Cổ Nguyệt bộ tộc, rất nhanh sẽ có thể chiếm được nguyên tuyền của Bạch gia trại.
Chết tiệc, thật không biết vì sao nguyên tuyền cư nhiên lại bị hỏng, nếu không, ta thật không muốn mạo hiểm.
Hùng gia tộc trưởng âm thầm siết hai tay.
- Hừ, bị ám toán.
Muốn liên thủ đối phó ta sao? Haha, các ngươi đã coi thường Bạch Ngưng Băng quá rồi.
Hãy chờ ở đó đi.
— QUẢNG CÁO —
Gương mặt tộc trưởng Bạch gia trại vẫn âm trầm như nước, trong lòng bắt đầu có mưu tính.
Cổ Nguyệt Bác lúc này lại vô cùng lo lắng.
Cho tới hiện tại, mặc kệ là huynh đệ Phương gia hay Thiết Huyết Lãnh đều không có ai xuất hiện qua.
Việc này khiến lão không có tâm tư đi quan tâm đến ba gia tỷ võ cũng quan trọng không kém này.
- Cổ Nguyệt Âm Hoang thể...!nếu Phương Nguyên thật sự là thể chất này, nhất định phải bảo vệ hắn, dẫn hắn đến huyết hồ mộ địa.
Nghĩ đến đây, Cổ Nguyệt Bác âm thầm liếc mắt nhìn Thiết Nhược Nam bên cạnh.
Cô gái Thiết gia này, bối cảnh sâu u nhưng lại được Cổ Nguyệt Bác dẫn theo bên người, mơ hồ khống chế.
Thiết Nhược Nam dường như không hề lo lắng cho tình huống của mình.
Nàng tin tưởng vào phụ thân.
Bây giờ nàng chỉ muốn