Cổ Nguyệt Thanh Thư sắc mặt nghiêm trọng, ngước nhìn băng nhận trong tay Bạch Ngưng Băng đang chém tới.
Sau lưng Thanh Thư lúc này có một nhóm cổ sư Cổ Nguyệt bộ tộc.
Cho nên dù hắn có thể tránh thoát nhưng hắn vẫn không hề di chuyển.
Những tưởng hắn sẽ chết ngay tại đây.
Nhưng vào đúng lúc này.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất nứt ra, khói bụi mịt mù.
Từ trong lòng đất, một hình bóng con nhện khổng lồ lù lù xuất hiện.
Khí tức ngũ chuyển lan tràn mà ra, quét ngang toàn trường, khiến cổ sư xung quanh run rẩy không thôi.
Trên tấm lưng cứng rắn như sắt thép của con nhện, hai thiếu niên một áo đen tóc đen, một áo lam tóc đen ngẩng đầu đứng lên.
- Cuối cùng cũng lên được mặt đất!
Phương Chính thở ra một hơi, trái tim của hắn vẫn còn đập thình thịch vì sự kích thích vừa trải qua.
- Hử?
Phương Nguyên bên cạnh lại giật mình, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngưng Băng đang vung băng nhận từ trên trời bổ xuống đầu hắn.
- Phương Nguyên, ngươi cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
Bạch Ngưng Băng vốn đang lạnh lùng nhìn, nhưng lúc này nhìn thấy hình bóng của Phương Nguyên, gương mặt của hắn đã chuyển sang kích động cùng tràn đầy chiến ý.
- À há!
Phương Chính cũng nhìn thấy Bạch Ngưng Băng, không khỏi kêu lên thích thú, sau đó lập tức thôi động điện tốc nhảy khỏi lưng thiên lý địa lang chu.
Phương Nguyên hừ lạnh liếc Phương Chính một cái, lại nhìn đến Bạch Ngưng Băng.
Bạch Ngưng Băng khí thế ngút trời, hàn khí vờn quanh, khí tức tam chuyển đỉnh phong mạnh mẽ tỏa ra.
Băng nhận trong tay Bạch Ngưng Băng chưa tới, mái tóc dài của Phương Nguyên đã bị hàn khí thổi bay phấp phới.
Phương Nguyên vung tay lên, cứ xỉ kim ngô lập tức hiện thân.
Ầm.
Băng nhận và cứ xỉ kim ngô va chạm vào nhau.
Trong lúc giằng co, cứ xỉ kim ngô điên cuồng chuyển động, rất nhiều vụn băng văng ra.
Răng rắc răng rắc.
Mặt ngoài băng nhận xuất hiện vết rạn, nhanh chóng tràn khắp toàn thân.
- Mở!
Phương Nguyên gào to.
Hắn đang có hai trư lực, sức mạnh hoàn toàn che phủ Bạch Ngưng Băng.
Bạch Ngưng Băng chỉ có thể buông tay bay ngược, băng nhận đứt gãy, vụn băng bắn tung tóe.
Thiên lý địa lang chu lúc này lại bắt đầu nổi điên.
Nó vung ra sáu chân, đánh tới Bạch Ngưng Băng.
Trí lực của cổ trùng rất thấp, nhưng trời sinh mẫn cảm, có thể phân biệt được đối tượng nào có thể uy hiếp.
Khí tức của Bạch Ngưng Băng khiến nó cảm thấy như gặp đại địch, gắt gao khóa chặt hắn.
Hai tay Bạch Ngưng Băng vung lên, bay ra một loạt băng trùy.
Băng trùy đánh vào thân thiên lý địa lang chu, liên tục vỡ nát.
Con nhện càng thêm cuồng bạo, gào thét lên, chở theo Phương Nguyên nhảy lên cao.
Xoát xoát xoát!
Ba cặp chân bằng thép hình xoắn ốc đen nhánh như cung tên, đâm thẳng vào cơ thể đơn bạc của Bạch Ngưng Băng.
Cảm nhận được nguy hiểm, bên trong không khiếu của Bạch Ngưng Băng bay ra một luồng tuyết quang.
Tuyết quang tăng vọt, hiện ra thân hình bạch tương tiên xà, trôi nổi giữa không trung.
Bạch Ngưng Băng cười ha hả, thả người bay lên, cưỡi trên lưng bạch tương tiên xà, nhìn xuống Phương Nguyên: — QUẢNG CÁO —
- Thú vị, rất thú vị! Phương Nguyên, ngươi quả thật không để ta thất vọng!
- Đối phương có cổ trùng ngũ chuyển?
Mặt tộc trưởng Bạch gia trầm xuống, bắt đầu khẩn trương.
- Phương Nguyên, ngươi đã xuất hiện rồi.
Cổ trùng ngũ chuyển...!Đây không phải thiên lý địa lang chu sao?
Cổ Nguyệt Bác cũng bị thu hút.
Trên chiến trường, hai thiếu niên tuổi tác khác nhau bắt đầu giằng co.
Một thanh niên mặc áo bào trắng, tóc bạc mắt lam, cưỡi trên bạch tương tiên xà, tay cầm băng nhận, như băng tiên hạ phàm.
Một thiếu niên mặc áo bào đen, tóc đen mắt đen, đứng trên lưng thiên lý địa lang chu, cầm cứ xỉ kim ngô đang ồn ào chuyển động, như ma thần hiện thế.
Hai người giằng co, không biết thu hút ánh mắt của bao nhiêu người.
Bạch Ngưng Băng hưng phấn, dựng thẳng băng nhận, hô lớn:
- Đây chính là cuộc chiến đặc sắc nhất trong cuộc đời của ta.
Đến đi, Phương Nguyên, chúng ta hãy đại chiến với nhau đến chết.
- Hừ!
Phương Nguyên nhìn chằm chằm Bạch Ngưng Băng, ánh mắt đồng thời quan sát bốn phía.
Đây chính là chiến trường tỷ võ của ba gia tộc.
Nghĩ không ra, thiên lý địa lang chu vậy mà lại chạy tới đây.
Hắn không muốn dây dưa với Bạch Ngưng Băng, tốn thời gian ở đây.
Mặc kệ Thiết Huyết Lãnh hay là Cổ Nguyệt lão tổ, bên nào thắng, hắn cũng sẽ gặp phiền phức.
Nhưng nếu không đánh lui Bạch Ngưng Băng, làm sao hắn có thể chạy thoát?
Chỉ có thể chiến một trận!
Oanh.
Bạch tương tiên xà và thiên lý địa lang chu chạm vào nhau.
Bạch xà quấn quanh, nhện đen đâm thẳng, không con nào chịu thua.
Trên lưng hai con cổ, hai bóng người xê dịch chớp động.
Băng nhận xẹt qua từng luồng quang ảnh trên không trung.
Cứ xỉ kim ngô khi thì co vào khi thì mở rộng.
Núi đá nổ tung, như sấm sét nổ vang không ngừng.
Băng trùy bị bạch quang hư giáp của thiên bồng cổ ngăn cản.
Huyết nhận bắn trúng Bạch Ngưng Băng, tạo thành vết thương lớn.
Nhưng chỉ trong một giây, một tầng băng sương xuất hiện che phủ vết thương.
Băng sương hóa thành huyết nhục, giúp Bạch Ngưng Băng khôi phục như ban đầu.
- Quả nhiên là Bắc Minh Băng Phách thể.
Tộc trưởng Hùng gia trại nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt trợn tròn.
Thập tuyệt thể là thiên tư trong truyền thuyết.
Ông ta không nghĩ đến kiếp này mình có thể tận mắt nhìn thấy.
- Ha ha, Phương Nguyên mưu toan chống lại Bạch Ngưng Băng.
Hắn chắc chắn sẽ thua.
Tộc trưởng Bạch gia nhe răng cười.
- Cũng chưa chắc...
Thiết Nhược Nam ở bên cạnh bĩu môi.
- Thập tuyệt thể, nhất định là thập tuyệt thể.
Kịch chiến như vậy, nếu là tư chất loại bính, chân nguyên đã sớm không đủ dùng.
Phương Nguyên, ngươi quả thật là Cổ Nguyệt Âm Hoang thể.
Cổ Nguyệt Bác âm thầm xiết chặt hai tay, kích động vạn phần.
Phương Chính dừng lại ở một sườn núi, vừa nghiêng đầu nhìn lại vừa đem hai người Thanh Thư, Dược Hồng hắn tiện tay kéo đi thả xuống.
- Phương Chính!
Hai người họ nhìn hắn, trong ánh mắt không giấu được sự sợ hãi.
Phương Chính không nhìn đến hai người, quan sát xung quanh, nói.
- Chẳng phải trước khi đi ta đã nói hai người phải ưu tiên mạng của mình trước sao? Đặc biệt là huynh, Thanh Thư.
Huynh như thế nào lại ở đó chịu chết? — QUẢNG CÁO —
- Thực xin lỗi.
Thanh Thư cúi đầu.
Trước khi Phương Chính đi tìm Phương Nguyên, hắn có ghé qua tìm Thanh Thư dặn dò vài thứ, bao gồm cả việc bất chấp tất cả cũng phải tự bảo vệ mình.
Kết quả khi đứng trước nguy cơ sống còn của tộc nhân, Cổ Nguyệt Thanh Thư vẫn không thể bỏ mặt được.
Phương Chính nhìn thoáng lại hắn, buông khẽ một tiếng thở dài.
- Bỏ đi, hai người không sao là tốt rồi! Tiếp theo ta sẽ bảo vệ cho, hai người tranh thủ hấp thu nguyên thạch đi.
Đại chiến sắp đến rồi!
- Vâng!
Hai người gật đầu, không hỏi cái gì đã vội vàng làm theo lời Phương Chính.
Phương Chính nhìn hai người, lại chuyển mắt nhìn đến trận chiến của Phương Nguyên và Bạch Ngưng Băng, không khỏi tán thưởng.
- Quả thật rất lợi hại!
- Đúng là ác liệt! Khó có thể tưởng tượng được đây là cuộc tranh tài giữa hai vị tam chuyển cổ sư.
- Ta nhìn lầm sao? Phương Nguyên dữ dội như vậy à? Đơn đả độc đấu với Bạch Ngưng Băng, nhưng không hề rơi xuống thế hạ phong.
Đám cổ sư còn sống xung quanh đều trợn mắt há mồm.
Tình thế trên chiến trường bỗng nhiên phát sinh thay đổi.
Bạch tương tiên xà và thiên lý địa lang chu liều mạng đến lưỡng bại câu thương.
Nhưng bạch tương tiên xà không phải do Bạch Ngưng Băng luyện hóa, chỉ là bị khí tức Bắc Minh Băng Phách thể hấp dẫn mà thôi.
Bây giờ cảm thấy nguy cơ, nó liền phun ra một luồng sương trắng, bao phủ