Trong nghị sự đường, Phương Chính đứng kể lại chi tiết về việc mình bị ám sát, đương nhiên hắn sẽ không nói về hệ thống và xuân thu thiền, mà đổ cho nguyệt nghê thường cảnh báo cùng trực giác và may mắn.
Nguyệt nghê thường được biết là hợp luyện từ nguyệt quang cổ, hiện là bản mệnh cổ của Phương Chính.
Bản mệnh cổ cảnh báo tuy ít xảy ra, nhưng không hề hiếm hoi.
Trực giác thì nghiên về mặt bản năng sinh tồn, gần như cổ sư nào khi chiến đấu nhiều cũng sẽ có trực giác nhạy bén.
Còn về may mắn, đây là thứ không ai có thể cân đo đong đếm được.
Phương Chính còn có không ít tiền lệ may mắn như giải đá ra ngọc bì cổ, đi săn lại tìm ra cửu diệp sinh cơ thảo.
Nếu nói hắn không may mắn, vậy mấy gia lão ở đây đều là những người đen đủi rồi.
- Phương Chính, tại sao ngươi lại tự ý đi vào rừng một mình mà không báo lại cho tiểu tổ?
Sau khi Phương Chính kể xong, đương nhiên đây chính là câu hỏi được ưu tiên nhất.
Bất kể vì cái gì, nếu hắn không tự ý làm loạn thì đâu có xảy ra việc gì.
- Ta muốn đi tìm rượu mật!
Phương Chính thẳng thắn đáp, cũng không có lý do gì giấu việc này.
- Rượu mật? Ngươi tìm nó làm gì?
Tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác hỏi.
Không chỉ lão, những người ở đây cũng không đón ra được nguyên nhân.
Cổ trùng trong tay Phương Chính không có con nào lấy rượu làm thức ăn, Phương Chính tuy lâu lâu sẽ mua một vò rượu thanh trúc nhưng lại không phải là người có đam mê với rượu.
Không ai có thể nghĩ ra hắn rốt cuộc vì cái gì lại dám mạo hiểm đi tìm rượu mật như vậy.
- Bẩm tộc trưởng đại nhân, các vị gia lão đại nhân.
Ta gần đây gặp phải bình cảnh, đã thử nhiều cách vẫn không phá cục được.
Cho nên ta nghĩ muốn tìm một chút rượu mật thử xem sau.
Phương Chính giải thích, những người nghe xong lập tức sắc mặt có chút sầm lại.
Tu hành cổ sư là xem ở chân nguyên, không khiếu, cổ trùng, chỉ cần có tư chất, kiên trì cố gắng là được, có cái quẹo gì mà phải gặp bình cảnh? Ngươi tu hành cổ sư hay là đi nghiên cứu đại đạo mà gặp phải bình cảnh cần đột phá?
Phương Chính nhìn qua một lượt, cười cười.
Hắn là biết đam người này đang nghĩ đến cái gì, nhưng hắn không nói dối, hắn thật là gặp phải bình cảnh, nhưng không phải trong tu hành.
- Ta không phải đang nói đến vấn đề tu hành.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính lúc này thẳng thắn nói, lần này hắn đến đây không chỉ vì bị gọi, mà còn vì mục đích khác.
- Không dám giấu tộc trưởng đại nhân và các vị gia lão đại nhân, ta thật ra đang nghiên cứu cổ phương, hơn nữa cũng đã có nhiều tiến triển.
Ta có cảm giác bản thân sắp chạm tới thành công, nhưng gần đây lại không có cách nào đi tiếp được.
Cảm giác bị mắc kẹt lại ngay trước vạch đích khiến ta rất khó chịu, cũng không có tâm trí nào để tiếp tục tu hành.
- Trước đây mỗi lần không biết phải làm gì, ta đều sẽ đi săn, hoặc mua rượu uống.
Nhưng lần này lại không làm được, ngay cả ở thú triều loại nhỏ lần trước cũng không khiến ta tìm ra con đường.
- Khoảng thời gian gần đây, ta yêu cầu tổ trưởng nhận nhiều nhiệm vụ thu thập, là nghĩ muốn thử trong quá trình thu thập, biết đâu lại có thứ giúp ta tìm ra manh mối đi tiếp.
Cho đến vài ngày trước, ta ngửi thấy hương thơm ngọt ngào lại giống mùi rượu, ta từng đọc qua sách giới thiệu, liền nhận ra đó là mùi của rượu mật.
Lúc đó ta nghĩ biết đâu thứ đó có thể giúp ta, cho nên hôm sau liền một mình quay lại đó đi tìm.
- Ta vốn không định nói việc này ra, nghĩ muốn đợi đến khi thành công tạo ra cổ phương mới để tộc trưởng đại nhân và các vị gia lão đại nhân biết.
Nhưng không ngờ việc che giấu này lại dẫn đến nhiều vấn đề như vậy, không chỉ khiến bản thân rơi vào nguy hiểm, còn làm liên lụy đến người khác, nhất là tổ trưởng Thanh Thư.
Việc này khiến ta cảm thấy thực có lỗi.
- Sao khi tỉnh lại, ta đã quyết định sẽ nói ra, hơn nữa ta còn mang theo ghi chép nghiên cứu của mình đến đây, muốn giao lại cho gia tộc.
Một mình ta không làm được, tin rằng gia tộc có thể làm được.
Mời tộc trưởng đại nhân, các vị gia lão đại nhân xem qua.
Phương Chính nói một lượt, sau đó từ trong ngực áo lấy ra một quyển sách, hai tay đưa lên trên.
Lập tức có thị vệ lấy nó đưa lại cho Cổ Nguyệt Bác.
Lão ta nhìn xem, trong sách ghi chép rất cẩn thận, từ ý tưởng ban đầu, cho đến các bước thực hiện, dùng nguyên liệu gì, thất bại như thế nào, tiến triển ra sau, có lưu ý gì đều ghi rất chi tiết.
Thậm chí có một số chỗ Phương Chính còn chú thích, bổ sung.
Không chỉ chữ, đôi khi còn có một số hình ảnh Phương Chính tiện tay vẽ vào, diễn tả lại hình dạng sau khi thành công một bước.
Lão xem xong, liền đưa cho một số gia lão thâm niên hoặc địa vị cao như Dược Cơ, Mạc Trần, Xích Luyện cùng xem.
Sắc mặt của các gia lão lúc này biến đổi liên tục, có nghi ngời, có kinh ngạc, có kinh hãi, cũng có cảm thán, liếc mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Nghiên cứu ra một cổ phương, đồng nghĩa với việc tạo ra một con cổ trùng mới.
Việc này đòi hỏi cổ sư phải có hiểu biết sâu về các loại cổ trùng, tiếp xúc nhiều với chúng, mới có thể vận dụng chúng trong việc tạo ra một con cổ mới.
Nhưng cho dù là một người giàu kinh nghiệm, cũng phải bỏ ra rất nhiều năm tháng, rất nhiều tâm huyết để làm thành một cái cổ phương.
Cổ Nguyệt sơn trại cũng có cổ phương riêng, chính là cổ phương tạo ra nguyệt quang cổ.
Cho nên, nguyệt quang cổ đã trở thành biểu tượng riêng của Cổ Nguyệt bộ tộc.
Trải qua mấy trăm năm nghiên cứu, phát triển, bộ tộc cũng tạo ra nhiều cổ phương khác liên quan đến nguyệt quan cổ.
Theo lời của tộc trưởng với Phương Chính, có thể gọi nó là bí phương hợp luyện.
Nhưng những cổ phương này đều dựa trên một con cổ trùng cụ thể là nguyệt quang cổ, nói cách khác là chúng đã có sẵn một nửa đường đi ban đầu, các thế hệ chỉ nghiên cứu nữa còn lại.
Nhưng phải qua mấy trăm năm, qua vô số tộc nhân, cuối cùng mới tìm ra hai cổ phương đưa nguyệt quang cổ tới ngũ chuyển.
Việc nghiên cứu cổ phương vô cùng khó khăn, gần như là vạn đường đi cũng không tìm ra kết quả gì, hao tốn vô cùng.
Cổ sư nghiên cứu cổ phương không chỉ đơn thuần là ngồi suy nghĩ là được, còn phải tiến hành thực nghiệm, luyện chế thử.
Luyện chế cũng cần có tài nguyên, một lần thất bại là gần như đem tài nguyên đổ xuống biển.
Mà đã thất bại, đại biểu con đường đó không thể đi, cổ sư lại phải quay lại tìm đường khác.
Cứ tìm rồi thử, thử rồi lại phải tìm.
Có khi may mắn, tìm ra đến cuối, đạt được thành công.
Nhưng có khi không may, đi đến bước cuối cùng, lại phát hiện ngay từ đầu đã không thể thành, chớp mắt bao nhiêu công sức cùng hoang phí trở nên không còn giá trị.
Nhưng cũng có không ít cổ sư tình nguyện đi làm việc này, bởi vì một khi thành công, không phải chỉ đơn thuần là tạo ra một con cổ trùng là xong.
Cổ trùng dù là loại gì, cổ sư có tới tay vẫn có thể tìm ra cách lợi dụng chúng, cho nên chỉ cần bán ra, nhất định sẽ có người mua.
— QUẢNG CÁO —
Mà