Phương Chính nhắm chặt hai mắt, tâm thần chìm xuống, đi vào trong không khiếu.
Đầu tiên, hắn nhìn thấy không khiếu hình cầu, bao xung quanh nó là một lớp thủy màng, từng dòng nước lưu động, tỏa ánh sáng nhạt.
Bên trong không khiếu, biển chân nguyên toàn bộ đều có màu đỏ tươi.
Mặt biển chân nguyên chiếm chín thành sáu không khiếu, đây là do hắn vừa làm nhiệm vụ quay về, tuy đã hồi phục lại một phần, nhưng so với tràn đầy chín thành tám thì vẫn ít hơn chút.
Bất quá, với chín thành sáu này cũng dư sức gánh vác Phương Chính hợp luyện cổ trùng.
Tiếp theo, trong không khiếu chỉ có một con cổ trùng.
Nó nhìn như trăng non, lớn cỡ lòng bàn tay, xung quanh lượng lờ lớp sương màu lam nhạt, ẩn hiện như ánh trăng khuất sau những đám mây, đây chính là nhị chuyển nguyệt nghê thường.
Ngoài nó ra, trong không khiếu của Phương Chính chỉ có xuân thu thiền đang ẩn mình ngủ say.
Còn lại nguyệt mang cổ đã hóa thành ấn kí mặt trăng sống nhờ trên lòng bàn tay phải của hắn.
Cửu diệp sinh cơ thảo thì sống nhờ trên mu bàn tay phải.
Phương Chính cố ý để chúng nó như vậy, tiện cho việc vừa ném nguyệt nhận, vừa hái sinh cơ diệp cùng một lúc.
Đây cũng giống như kiểu vừa đánh nhau vừa cắn đan dược hồi phục trong mấy tiểu thuyết tu tiên khác vậy.
Kiểm tra xong không khiếu, Phương Chính mở mắt, liền từ túi đồ đem hai con tửu trùng lấy ra.
Cả hai vừa ra ngoài, liền ghé vào vai Phương Chính nằm yên lặng.
Hắn liếc mắt nhìn quan hai con sâu mập mạp no tròn đang nằm trên vai mình một chút, liền dời mắt, kiểm tra lại nguyên liệu xung quanh.
Cảm thấy mọi thứ đã ở mức tốt nhất có thể, hắn liền thở nhẹ một hơi, ổn định lại tâm tình.
- Bắt đầu thôi!
Phương Chính hít sâu một hơi, liền ra lệnh cho hai con tửu trùng.
Cả hai bắt đầu động thân, bùm một tiếng lao vào trong vò rượu dương mai.
Dưới sự điều khiển của Phương Chính, hai con tửu trùng bắt đầu dung hợp lại ở bên trong vò rượu.
Phút chốc, ánh sáng trắng tràn ra khỏi miệng vò rượu, chiếu sáng lên tận mái nhà.
Phương Chính biết thế nào cũng vậy, cho nên trước đó hắn đã đóng kín các cửa, lại luyện chế ngay giữa trưa, chính là để đề phòng ánh sáng này thu hút sự chú ý của bên ngoài.
Lúc này, Phương Chính tập trung cao độ, duy trì hai con tửu trùng ở tình trạng dung hợp, sau đó đem nguyên thạch ném từng khối vào bên trong vò rượu.
Một khối, mười khối, năm mươi khối, sau khi đến một trăm khối, quầng sáng trắng từ trong vò rượu có rút lại còn một khoảng nắm tay, trôi nổi ở giữa vò rượu.
— QUẢNG CÁO —
Rượu dương mai bên trong lúc này cũng đã tiêu hao không còn.
Phương Chính liền vội cầm lấy vò rượu mật hoàng kim để ở ngay bên cạnh lên, rót hết vào bên trong.
Dưới ngâm ủ của rượu mật, quầng sáng lần nữa phồng lên rực rỡ như ban đầu.
Phương Chính lúc này toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, hắn không dám lơ là nửa giây, tiếp tục đem nguyên thạch ném vào bên trong.
Phương Chính ưu tiên dùng nguyên thạch từ hệ thống nhiều hơn, bởi vì lần này chủ yếu là thử luyện.
Đương nhiên để đảm bảo, hắn vẫn dùng nguyên thạch bên ngoài.
Dù sau ai biết hắn có may mắn làm một lần là xong hay không đâu.
Ánh sáng lần thứ hai co lại còn cỡ nắm tay, rượu mật cũng bị tiêu hao hết, Phương Chính liền đem rượu khổ bối đổ vào.
Ánh sáng lần thứ ba bùng lên, lại có sự tiến nhập của nguyên thạch mà từ từ co rút lại.
Đến khi ánh sáng thu lại đến mức bao phủ miệng vò rượu, bỗng phát sinh nổ mạnh.
Hai con tửu trùng văng ra hai bên, đập vào thành vò rượu sau đó trượt dài theo vách xuống dưới đáy vò, nằm im lặng trong lớp rượu khổ bối còn sót lại bên trong.
Phương Chính ôm ngực, vụ nổ vừa rồi làm hắn cảm thấy tức ngực không thôi.
Tiếp theo, hắn lao mồ hôi phủ trên mặt, rồi gọi cổ trùng quay lại.
Hai con tửu trùng trước sau bay ra khỏi vò rượu, nhưng chỉ có một con quay lại tay hắn, còn con tửu trùng còn lại chỉ bay được nữa đường liền rơi xuống, thân thể của nó trở nên ảm đạm dần, sau đó ngay đơ, không hề nhúc nhích.
Phương Chính thử đưa tay chạm vào, nó hoàn toàn không có phản ứng gì.
Hắn nhìn xem, thở dài một hơi, nó đã chết.
Cổ trùng chết đi cũng không phải lúc nào cũng tan biến như tiểu quang cổ, phần lớn bọn nó đều để lại cái xác của mình.
Phương Chính nhặt cái xác này lên, dùng nguyệt mang cổ chém vụn thành bụi.
Hắn không thể giữ lại thi thể của nó được, nếu không may có người nhìn thấy, quả thật rất khó để giải thích.
- Đúng thật là, tích lũy nửa đời cũng tan thành bọt nước, chỉ có bản mệnh là trường tồn.
Phương Chính cảm thán, nhớ lại tựa một chương trong nguyên tác.
Ngoài nhớ các tình tiết trong nội dung ra, đôi lúc có một vài tựa chương làm hắn ấn tượng, hắn cũng sẽ ghi nhớ.
— QUẢNG CÁO —
Khi hợp luyện, hay là các cách thăng luyện khác, nghịch luyện hoặc luyện chế cổ trùng, một khi thất bại các tài liệu dùng trong quá trình đều sẽ tổn thất, bao gồm cả cổ trùng tham gia.
Nếu may mắn có thể giữ lại một ít, ví như còn lại một hai con cổ trùng tham gia vào.
Nếu không may mắn thì toàn mất, cả tài liệu, nguyên thạch hay cổ trùng đều mất hết.
Giống như lần này, Phương Chính trước sau mất gần ba trăm nguyên thạch, ba vò rượu ngon, còn thêm một con tửu trùng.
Những thứ này, chỉ có thể tiếc nuối, không có cách nào lấy lại.
Bởi vì tỉ lệ thành công khi luyện cổ thấp, mà thất bại lại tổn thất, cho nên cổ sư cũng sẽ dùng nhiều cách để hy vọng bảo lưu lại một ít tài nguyên hoặc cổ trùng quan trọng.
Làm như vậy, cho dù sau khi thất bại, những thứ được bảo vệ sẽ được bảo lưu.
Nhưng những thủ đoạn này cũng phải hao phí.
Từ trước đến nay, chỉ có bản mệnh cổ trùng khi tham gia luyện cổ dù có thất bại cũng chỉ bị thương, không tổn thất.
Bởi vì nó có liên kết sinh mạng với cổ sư, chỉ cần cổ sư còn, nó liền không dễ chết.
Nhưng nếu nó chết, cổ sư chắc chắn trọng thương.
- Rượu mật hoàng kim với rượu khổ bối chỉ còn lại hai vò, nhiều nhất là thử luyện được hai lần, nếu không được nữa, ta quả thật phải nghĩ đến việc từ