Dụ Tả Kim trở lại ký túc xá, đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị tắm giặt.
Nhà vệ sinh ký túc xá nối liền với phòng tắm, không có vách ngăn chống thấm nước, chỉ được ngăn cách bởi một tấm rèm nhựa.
Hắn nhấc áo lên cởi ra.
Dáng hình của Dụ Tả Kim rất cao, to lớn và đầy sức mạnh hơn hẳn vẻ gầy gò của các bạn học sinh đang dậy thì cùng lứa tuổi.
Đường cong cơ bắp trên sống lưng dịch chuyển theo từng cử động.
Quần áo trước đây gần như luôn bị chồng chất trên giường hoặc sàn nhà.
Nhưng sau khi được Thịnh Uyên thu dọn một lần, tất cả chúng đã được treo trở về tủ quần áo.
Tủ quần áo là đồ dùng cá nhân học sinh mang tới, đến tận bây giờ chẳng mấy khi Dụ Tả Kim mở nó ra.
Hắn ở trần, thân dư.ới mặc quần thể thao đi đến trước tủ quần áo.
Mở ra, áo quần được treo trên móc áo sắp xếp gọn gàng.
Nhìn thấy tình cảnh ngăn nắp này.
Không hiểu tại sao lòng Dụ Tả Kim lại sinh ra nỗi bực bội.
Hắn thô lỗ vươn tay giật xuống, ném quần áo đã treo ngay ngắn xuống sàn nhà, khiến chúng trở nên lộn xộn.
Thậm chí cả giá để giày trước cửa ký túc xá cũng bị hắn đá đổ.
Tiếng vang cực lớn tác động đến Trịnh Tử Lộ vừa đi ngang qua trước cửa khiến cậu ta run lập cập, vội vàng tăng tốc bước chân.
Cách chọn người bị đánh của Dụ Tả Kim cực kỳ ngẫu nhiên, gần như hắn ngứa mắt với người nào thì sẽ đánh người đó.
Hiện giờ tâm trạng của hắn đang tệ, nếu như hắn mở cửa ra trông thấy cậu ta...
Vậy chẳng phải cậu ta đã đụng trúng họng súng rồi à?
Cậu ta thế nào cũng không sao cả.
Nhưng mẹ cậu ta sẽ mất đi một đứa con hiếu thảo.
Trịnh Tử Lộ cân nhắc hộ mẹ, tranh thủ thời gian chuồn lẹ.
Sau tiếng vang cực lớn là một khoảng lặng yên tĩnh đến hốt hoảng.
Dụ Tả Kim lạnh lùng nhìn mặt đất hỗn loạn.
Tựa như gian phòng của hắn vốn phải như thế này.
Hắn cực kỳ ghét căn phòng gọn gàng, ghét quần áo gọn gàng, ghét đồng phục đã được giặt sạch sẽ treo ngoài ban công.
Còn có cả cánh cửa sổ được mở ban trưa và ký túc xá tràn ngập gió mát.
Tình trạng như hiện giờ mới đúng là căn phòng của hắn, sàn nhà ký túc xá của hắn.
Dụ Tả Kim giống như một con sư tử đực, hắn chống đối tất cả các loại thú hoang tiến vào lãnh địa của mình.
Hắn tuần tra hết lần này đến lần khác, tìm kiếm mọi nơi xem còn có nơi nào đang chứa hơi thở của giống loài khác hay không.
Xóa bỏ sạch, chôn vùi chúng.
Hắn ghét tất cả những con người có ý đồ xâm nhập vào cuộc sống của hắn.
Cho dù căn phòng của hắn trở nên sạch sẽ thế nào thì sau đó cũng gần như sẽ quay trở về hình dáng cũ của hiện tại.
Phí công phí sức, kết quả như nhau.
Dụ Tả Kim đứng trước tủ quần áo lục lọi, cuối cùng tìm thấy quần áo lót được gấp gọn gàng trong ngăn kéo dưới cùng.
Những tấm vải chứa hình con thỏ nằm bên trong, sắc mặt Dụ Tả Kim khó coi.
Hắn đưa tay cầm lấy chúng ném vào sọt rác, cuối cùng chọn bừa một cái khác mang vào trong nhà vệ sinh.
Dụ Tả Kim vặn van nước đến mức xả mạnh nhất, dòng nước thuận theo đường cong cơ bắp và kết cấu cơ thể trượt xuống dưới.
Bộ phận điện tử bên ngoài của ốc tai được tháo ra đặt trên bồn rửa tay.
Thế giới của hắn trở nên yên tĩnh, hắn cúi đầu nhìn những giọt nước lộn xộn rớt xuống nền gạch không ngừng nghỉ.
Tất cả mọi bộ phận trên cơ thể hắn đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của dòng nước, chỉ duy nhất hai tai không thể.
Càng lúc hắn càng trở nên cáu kỉnh, càng lúc hắn càng trở nên bực bội, hắn xông ra khỏi dòng nước nhặt bộ phận bên ngoài của ốc tai điện tử, đeo giác hút lên.
Tiếng nước chảy rót vào trong tai.
Chẳng một ai có thể chấp nhận khuyết tật của hắn, ở lại bên cạnh hắn.
Trong gian phòng xuất hiện hơi thở khác biệt.
Hắn vội vã muốn đuổi nó đi.
Nếu như đuổi không đi...!con ngươi mực đậm của Dụ Tả Kim ngắm nhìn dòng nước chảy xiết, đen đặc đến dọa người.
Vậy thì đánh cho đến khi nghe lời mới dừng lại
Ngày hôm sau, Kỳ Thắng – kẻ luôn có giờ giấc đi học theo tâm tình hiếm khi tới trường đúng giờ.
Cậu ta thấy Dụ Tả Kim còn chưa tới lớp học nên vào trong ngồi chờ đợi.
Đêm qua cậu ta lật đi lật lại trên giường mà vẫn không ngủ được.
Thật sự quá điên rồ.
Cậu ta vốn cho rằng bản thân mình đã đủ ngông cuồng.
Ai biết nửa đường lại nhảy ra một Thịnh Uyên còn ngông cuồng hơn cậu ta.
Trong trung học phổ thông số một cậu ta chỉ phục có hai người, một người là Dụ Tả Kim, một người là Chử Vệ Thiên.
Đó cũng là hai kẻ đủ bản lĩnh ngồi trên đầu Kỳ Thắng.
Thịnh Uyên kia dựa vào cái gì.
Địa vị của cậu ta đang bị đe dọa!
Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên cậu ta trông thấy một kẻ có thể phách lối như vậy trước mặt Dụ Tả Kim.
Đợi đến hơn 10 giờ Dụ Tả Kim mới tới lớp.
Kỳ Thắng trông không khác gì gián điệp, nhỏ giọng hỏi: "Anh Dụ, hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao anh lại đi cùng thằng nhãi Thịnh Uyên kia?"
Dụ Tả Kim không nói gì.
Hắn không nói, Kỳ Thắng biết cậu ta có hỏi nữa cũng không hỏi ra được.
Anh Dụ đi cùng Thịnh Uyên tự có lý do.
Đối phương nói mình tới đón anh Dụ tan làm.
Đầu Kỳ Thắng như ăn trúng đòn cảnh cáo.
Thịnh Uyên kia không phải đang định lôi kéo làm quen, chen chân giành chức vị người đứng thứ hai của cậu ta đó chứ?!
Đệt mợ! Mẹ kiếp!
"Đã tìm được kẻ gây chuyện ở cửa hàng mấy hôm trước chưa?"
Dụ Tả Kim đột nhiên hỏi chuyện, kéo suy nghĩ của Kỳ Thắng quay về.
"Tìm được rồi, là người ở đường bên kia cầu vượt".
Cửa hàng thịt nướng tọa lạc ở vị trí dễ thấy nơi ngã tư, đi về phía sau là một con phố ăn vặt do người dân tự trị, quán vỉa hè rất đông, trật tự trị an thỉnh thoảng lại thích xông vào đó chạy KPI cho đủ.
Vài hôm trước có mấy tên lưu manh đến đó đi lần lượt từng hàng đòi thu phí bảo kê, cửa hàng nào không trả chúng sẽ lập tức đập nát.
Nghe nói trong số đó có kẻ là người thân thích với cán bộ trật tự đô thị nên hoành hành ngang ngược, bắt nạt quán vỉa hè còn chưa đủ liền xông vào các cửa hàng có nhà cửa hẳn hoi đòi hỏi.
Có người đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng tới bắt mấy lần, nhốt mấy hôm lại phải thả ra ngoài.
Chúng trùm bao tải người tố giác đánh đập họ, hai mắt người bị đánh đã bị chúng che khuất nên không có chứng cứ, không thể báo án, chỉ có thể nghiến nát răng hàm nuốt hận vào trong.
Đám lưu manh bị cảnh sát tra hỏi đương nhiên không thể nào nhận.
"Đồng chí cảnh sát, anh cũng biết đấy, xã hội chúng ta đang đi theo xu hướng bất lương, là thời đại của bất lương.
Những cậu thiếu niên bất lương bên kia đường đánh người chạy trốn cực nhiều, có lẽ một trong số chúng đã làm ra chuyện này đấy".
Thời gian làm việc của Dụ Tả Kim phần lớn đều vào tầm năm giờ tối, lúc hắn tới nơi tiệm đã bị lưu manh tấn công.
Trong tiệm chỉ có ông lão và cô Trần, hai người đều đã quá bốn mươi tuổi, lý luận cãi cọ đương nhiên không thể thắng được nhưng lúc đối phương đòi tiền còn tranh chấp đẩy ông lão ngã một phát.
Kỳ Thắng đã lâu không đánh nhau nên lòng hơi phấn khởi.
"Anh Dụ, đêm nay tan làm chúng ta sang đường bên cầu vượt nhé".
"Không cần", Giọng nói Dụ Tả Kim khàn khàn: "Gọi người sang đó luôn đi".
- -
Tiếng chuông tan học tiết học cuối cùng buổi sáng vang lên, học sinh tốp năm tốp ba đi ra khỏi lớp học, tiếng nói chuyện xôn xao khắp hành lang.
Chap ????ới luôn có ????ại --