Anh Long lắp ba lắp bắp chỉ vào bọn họ: "Mấy thằng học sinh chúng mày, cái tốt không học lại đi học cái xấu!"
"Học?" Hạ Chi Kỳ xông lên xách cổ áo gã.
"Mày đang làm nhục ai đấy hả?"
Cậu chàng hung tợn trợn anh Long: "Tao chỉ nói một lần thôi, mày nhớ cho kỹ".
"Thiếu niên bất lương! Không học tập!!!"
Âm thanh vang vọng! Nói năng đầy khí phách!
Nửa tháng học trong lớp không khác gì cực hình.
Chữ "học" mới ra khỏi miệng đối phương, trái tim bé mập lộp bộp rơi xuống.
Cậu bé còn tưởng tên này biết chuyện họ ở trong lớp học hành.
Mỗi ngày đám người bọn họ chỉ lo giới bất lương bên ngoài chê cười chuyện họ học tập, thế nên họ vô cùng nhạy cảm với chữ "học" này.
Vậy mà đối phương còn dám chê thứ họ học!
Bọn họ không nghe được mấy từ ngữ đó!
Anh Long bị quát co rụt cổ về phía sau, ba tầng cằm tích tụ, ngó đầu sang chỗ nam sinh trung học đơn thuần đã đi đến cạnh bà chủ thanh toán.
Gã biết thằng nhãi ranh kia là đại ca của tụi này.
Thịnh Uyên lấy điện thoại di động ra: "Bà chủ, bao nhiêu tiền thế ạ? Em thanh toán tất cả".
"Mì canh thịt heo 8 tệ, mì gà xé sợi 7 tệ, tổng cộng 170 tệ".
Cậu cúi đầu chuyển khoản.
Mặc dù tri thức học tập sẽ thành của cải của riêng mình nhưng những thiếu niên bất lương ấy bước ra bước chân đầu tiên bởi vì cậu.
Thịnh Uyên cũng biết những cái gọi là nỗi nhục nhã kỳ quặc trong giới bất lương bọn họ.
Mời bữa cơm này là chuyện cậu nên làm.
Dù sao họ cũng gọi cậu là đại ca lâu như thế, không thể để họ gọi không công.
Sau này đợi khi nhận được tiền thưởng từ cuộc thi kiến thức chung cậu lại dẫn họ đi ăn một bữa ngon khác.
[Hệ thống: Sao cậu dám chắc cậu có thể nhận được tiền thưởng từ cuộc thi?]
"Thật ra tôi có một chuyện luôn giấu cậu, tôi có thể dự báo trước tương lai".
Thật Nỗ Lực nhìn ngắm thằng chó này, không cần nghĩ nó cũng biết lời cậu là giả, cậu đang cố ý đùa nó.
[Hệ thống: Tôi không tin].
"Không sao, sau này cậu sẽ tin điều đó".
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh lại chắc chắn của Thịnh Uyên, Thật Nỗ Lực cố nhịn vài giây.
[Hệ thống: Thật vậy hả?]
Một giây sau, khóe miệng bằng phẳng của Thịnh Uyên run rẩy.
[Hệ thống:...]
Thằng chó lừa đảo, cậu muốn cười thì cứ cười đi.
Thịnh Uyên tính tiền xong, xoay người liền nhìn thấy anh Long đang mang nét mặt phẫn uất trông về phía cậu.
Ra đời hoành hành ngang ngược nào hay đá phải tấm thép.
"Mày không sợ tao đem chuyện ở đây nói với phụ huynh của mày hả!"
Thịnh Uyên cân nhắc lại: "Anh nói cũng được, coi như dâng hộ tấm lòng hiếu thuận cho tôi".
Anh Long:?
Thịnh Uyên: "Tôi đi theo con đường này vì định kế nghiệp của bố tôi đấy".
Anh Long:...
Mẹ nó!
Trong nền giáo dục Thịnh Uyên nhận được, không được sử dụng bạo lực trấn áp bạo lực mà tư tưởng của cậu cũng luôn duy trì sự phản đối.
Nhưng khi đối phó với lưu manh thì không nhất định phải dùng chính nghĩa.
Cũng có thể làm chuyện lưu manh hơn cả lưu manh.
Thịnh Uyên nhìn anh Long và đám đàn em: "Tôi có thể thả các anh đi nhưng tôi có điều kiện".
"Điều kiện gì?"
"Phí bảo kê".
"Thằng nhãi ranh như mày thì bảo kê tao thế nào?"
"Anh cho rằng tại sao bọn họ không ra tay?"
Trái tim anh Long chấn động.
"Mày muốn bao nhiêu?"
Thịnh Uyên buồn rầu suy ngẫm: "Không nhiều, hai vạn đi".
"Mày..."Anh Long nâng tay chỉ vào cậu, hai mắt chật vật dịch chuyển liếc khắp xung quanh.
Nếu không cho, rõ ràng hôm nay gã không thể nào thoát khỏi đây được.
Gã móc số tiền mới thu ra khỏi túi xách: "Không có hai vạn, chỉ có chừng này".
Thịnh Uyên: "Điện thoại di động".
Mẹ.
Anh Long cắn răng, lấy điện thoại ra chuyển số tiền còn lại
"Được chưa?"
Hạ Chi Kỳ: "Chú ý giọng điệu ăn nói của mày".
Anh Long: "...!Đã gửi sang hết rồi chứ ạ".
Thịnh Uyên: "Đi thôi".
Đám thiếu niên bất lương thả người, ba tên lưu manh vội vàng thoát ra, lập tức chuồn khỏi con phố.
Thịnh Uyên nói với các đàn em: "Vất vả rồi".
Thật ra cho dù đối phương không đồng ý Thịnh Uyên cũng không định để cho nhóm cậu trai này ra tay.
Từ đầu đến cuối cậu vẫn không chấp nhận được tập tục gửi chiến thư đánh đập ẩu đả của nhóm thiếu niên bất lương.
Nguy hiểm gây hại, không thể đoán trước được kết cục.
Xã hội không thể nào vĩnh viễn không thay đổi nhưng hành vi mạo hiểm thuở thiếu thời thì chẳng có cách quay đầu.
Có thể nó sẽ để lại tàn tật về mặt s1nh lý, có thể nó sẽ để lại những vụ án đầy tối tăm.
Những thứ đó không thể nào thay đổi theo xã hội.
Một cậu đàn em trong nhóm mở miệng: "Đại ca, nhiều tiền như vậy chúng ta sử dụng vào việc gì đây?"
"Đúng thế ạ.
Hay chúng ta đi Happy nhé!"
Thịnh Uyên cầm điện thoại di động và tiền chia cho mỗi cậu trai một ít.
"Được rồi, tất cả mọi người hãy đem số tiền này chia cho từng quầy hàng đã bị thu phí bảo vệ trên phố.
Đi nhanh về nhanh".
Có người trợn tròn mắt lên.
"Đại ca! Sao lại thế?"
"Cứ tiêu hết số tiền này như vậy sao?"
Hạ Chi Kỳ đập đầu mỗi thằng một phát: "Bảo trả thì trả đi, sao lắm lời nói nhảm thế hả.
Anh Thịnh mà mày cũng dám chất vấn á?!"
Đúng thế, Thịnh Uyên làm đại ca quá mức tùy hứng nên đã khiến họ quên mất quy định trong giới bọn họ - không được tùy tiện nghi ngờ chất vấn lời của đại ca.
"Đại ca, chúng em đi đây".
Thịnh Uyên cầm khăn giấy trắng tinh vẫy vẫy bọn họ, bản thân ngồi xuống vị trí trong quán mì chờ.
[Hệ thống: Sao cậu không tự mình tới các quầy hàng trả tiền?]
Thịnh Uyên: "Tôi có phải người đòi lại được tiền đâu".
[Hệ thống: Không phải cậu á?]
Thịnh Uyên: "Cậu cảm thấy trong chuyện lấy lại được số tiền này công lao của tôi lớn hay công lao của họ lớn?"
Ban đầu nhóm anh Long tưởng bên Thịnh Uyên chỉ có hai người nên cầm bát mẻ định đập vỡ đầu cậu, nào ngờ các anh em đứng lên, chúng liền không dám.
Thịnh Uyên: "Có một số việc không phải ai ra mặt cũng là người ra sức.
Nếu như chỉ có mình tôi, tiền không thể trở về được, thế nên tôi để bọn họ đi..."
Cậu híp mắt nhìn về phía quầy hàng bán bánh rán đằng xa, một cậu đầu đinh đang được cô con gái nhỏ nhà ông chủ khen ngợi đến mức vui sướng tưng bừng.
"Anh trai, đại anh hùng!"
Cả người đầu đinh sắp vặn thành bánh quai chèo.
"Chuyện thường thôi".
Cậu để họ đi tự nhiên có đạo lý.
Chẳng mấy chốc đám người trả tiền xong quay trở về.
Trên đường đi cả đám cười nói vui vẻ, mồm miệng chửi bậy theo thói quen nhưng những nụ cười trên khuôn mặt khó giấu đi nổi.
"Mẹ kiếp, mày có biết bác gái ấy gọi tao là gì không? Gọi tao là đứa bé ngoan đó.
Ha ha ha ha".
"Tao cũng được gọi, lớn thế này rồi chưa bao giờ có người gọi tao như vậy đâu".
"Cô bé con nhà người ta còn gọi tao là đại anh hùng".
Hạ Chi Kỳ trở về cuối cùng, má mang theo một dấu son đỏ tươi to tướng.
Thịnh Uyên:...
Hạ Chi Kỳ: "Bác gái hơi nhiệt tình".
Hai bên túi quần còn bị nhét hai nắm hạt dưa căng phồng.
Thịnh Uyên đứng dậy: "Đi thôi, về trường nào."
"Vâng, thưa đại ca."
Sau khi về trường Thịnh Uyên đi thẳng đến khu A ký túc xá định ngủ trưa.
Vừa lên tới tầng bốn cậu đã bắt gặp ngay Trịnh Tử Lộ đang cầm sách đi ra ngoài, nhìn dáng vẻ có lẽ định đi học.
Lúc đi ngang qua cậu, Trịnh Tử Lộ ném sang một cái lườm sắc lẻm.
"Ngày mai kỳ thi tháng