"Tôi không hút thuốc lá".
Dụ Tả Kim nhìn Thịnh Uyên, nói rõ ràng từng chữ từng chữ.
Tiếng nói bập bẹ khàn khàn, nét mặt bình tĩnh không chút chột dạ.
Giống như hắn vốn không có bất cứ mối quan hệ nào với hộp thuốc lá này.
Trịnh Tử Lộ:!
Hay cho một kẻ da mặt dày!
Dụ Tả Kim dứt lời liền hạ tầm mắt liếc nhìn Trịnh Tử Lộ.
Một ánh mắt duy nhất nhưng cực nhiều hàm ý.
Nên làm thế nào thì cậu cứ tự xem mà làm đi.
Làm không xong, người bị xử lý chính là cậu.
Trịnh Tử Lộ nghển cổ, thầm nuốt nước bọt.
Dưới ánh mắt tử vong của Dụ Tả Kim, Trịnh Tử Lộ miễn cưỡng cúi người nhặt hộp thuốc lá.
Nụ cười của cậu ta không phải nụ cười thật lòng, đó là nụ cười che giấu nước mắt vụng trộm rơi.
Cậu ta cười ha ha, nói với Thịnh Uyên: "Ha ha, thứ này cũng chẳng phải thứ gì lạ, áp lực lớp 12 lớn quá, dùng để giải tỏa áp lực".
Áp lực của lớp 12 đi đến đâu cũng là một cái cớ hay.
Cho dù thần tiên tới cũng phải nể nó ba phần.
Trịnh Tử Lộ vụng trộm nghiêng đầu ngó Dụ Tả Kim, ánh mắt uy hiếp đúng hẹn mà tới không khác gì thanh đao kề trên cổ.
Cậu là dao thớt, tôi là thịt cá.
Trịnh Tử Lộ đột ngột nhanh trí: "Tao thích hút thuốc Trung Cổ nhất".
Thịnh Uyên nhìn hàng chữ trên bao bì gói thuốc: "Đó là thuốc Trung Hoa".
Trịnh Tử Lộ:...
Sau lưng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tựa như có máy lạnh đang mở chế độ gió to nhất.
Miệng nồi lớn che kín bầu trời đang dần đè nặng lên người cậu ta.
Bầu trời của cậu ta sẽ không bao giờ sáng lên nữa!
Trịnh Tử Lộ viện cớ: "Tao thích gọi tên nó như vậy, đặt biệt danh cho thuốc lá cũng là một đam mê nhỏ của tao đấy".
Trịnh Tử Lộ luôn hận thấu xương những hành vi trái tác phong và kỷ luật chốn học đường, Thịnh Uyên không ngờ hộp thuốc lá này lại là của cậu ta.
Xem ra áp lực học tập của Trịnh Tử Lộ cực kỳ lớn.
"Gần đây cậu gặp phải rào cản nào đó trong học tập à?"
Trịnh Tử Lộ đã nói dối đành phải nói dối đến cùng: "Cũng có thể xem như vậy".
Lời nói của Thịnh Uyên đầy ý tứ sâu xa: "Cũng đúng nhỉ, chân cậu ngắn vậy sao có thể bước được qua".
Trịnh Tử Lộ: "Này!!!"
Thằng chó!!!
Thịnh Uyên nhét một tay trong túi, một tay vặn chốt cửa phòng 408: "Nếu có bài nào không hiểu cậu có thể tới tìm tôi".
"Đúng rồi, tối nay tôi đi ăn kẹo hồ lô cùng cậu ấy, cậu cũng đi cùng nhé."
Thiếu niên khôi ngô lười biếng cười cười.
"Anh mời cậu".
Ăn kẹo hồ lô trong tiết trời rét lạnh cũng là một hình thức giải tỏa áp lực.
Dứt lời, Thịnh Uyên đẩy cửa bước vào trong.
Nghĩ đến kẹo hồ lô ngọt ngào, Trịnh Tử Lộ chép chép miệng, lúc này cậu ta mới nhớ ra từ khi nhập thu đến giờ hình như cậu ta chưa hề ăn chiếc kẹo hồ lô nào.
Tiết trời sắp vào đông, lá cây trên cây gần như đã rụng sạch.
"Được, tự học tối tan tao sẽ sang tìm mày".
Dụ Tả Kim chậm rì rì bước chân rời khỏi chỗ, khuôn mặt lạnh lùng cứng đờ xuất hiện vết nứt.
Hắn vốn tưởng rằng cuộc hẹn đi ăn kẹo hồ lô tối nay là thế giới của hai người họ.
Không ngờ lúc này lại bị ngáng chân trên đường, còn là lời mời người khác từ phía Thịnh Uyên nữa.
Vật đổi sao dời.
Cuối cùng hắn vẫn phải trả cái giá lớn vì hắn đã không thành thật.
Trịnh Tử Lộ trông thấy Thịnh Uyên đã đi vào trong ký túc xá, cậu ta yên lặng đưa hộp thuốc lá trong tay đến trước mặt Dụ Tả Kim.
Trịnh Tử Lộ cất tiếng thăm dò: "Cậu còn cần nó nữa không?"
Gương mặt Dụ Tả Kim đen tựa đáy nồi: "Tôi không hút thuốc lá".
Hôm nay hắn không đập rơi sách của Trịnh Tử Lộ, hắn không muốn tiếp tục để lại thêm vết tích trên lịch sử đen tối của mình.
Hắn vượt qua người Trịnh Tử Lộ trở về phòng 408, cánh cửa lập tức đóng sầm lại.
Trịnh Tử Lộ vừa sợ hãi vừa thầm thét gào.
Được rồi! Được rồi! Người hút là tôi, đã được chưa hả?
Cậu ta đứng im tại chỗ phẫn nộ trong bất lực, giơ tay đấm vào không khí, một cú đấm đấm ra như muốn đấm nổ Trái Đất.
Trịnh Tử Lộ nâng hộp thuốc lá trong tay lên.
Đời tôi yêu nhất hút thứ thuốc lá Trung Cổ rách nát này!
Sau khi trút giận lên thế giới đã đời, Trịnh Tử Lộ nhớ tới chuyện tối nay có thể ăn kẹo hồ lô miễn phí, tâm tình mới tốt hơn.
Cậu ta nhất định phải ăn sạch hai xiên kẹo, ăn hết một xiên sơn tra lại ăn thêm một xiên nho nữa.
Căn phòng 408 sạch hơn Thịnh Uyên tưởng tượng rất nhiều, cậu còn cho rằng một tuần cậu không đến đây ít ra nó cũng bừa bộn hơn chút.
Nào ngờ đâu khi Thịnh Uyên bước chân vào trong ký túc xá, căn phòng cực kỳ gọn gàng.
Trong lúc nhất thời cậu còn tưởng mình đã đi vào nhầm phòng nữa.
Thật ra lúc tới đây Thịnh Uyên đã chuẩn bị tinh thần để quét dọn ký túc xá.
Nhưng cậu không ngờ Dụ Tả Kim lại thu dọn sạch sẽ đến nhường này.
Thịnh Uyên nhìn hắn với cặp mắt khác xưa: "Bạn học Tiểu Dụ, gần đây thái độ với cuộc sống của bạn rất có tiến bộ".
Dụ Tả Kim không nói gì nhưng hắn đi về phòng bởi vì hắn muốn được nghe Thịnh Uyên khen ngợi.
"Sàn nhà cũng sạch sẽ lắm".
Dụ Tả Kim quay lưng, giả bộ nhìn về nơi khác.
Thịnh Uyên đi đến bên cạnh, nghiêng đầu nhìn hắn.
"Dọn dẹp không tồi".
Bên tai nghe được tiếng Thịnh Uyên không chút keo kiệt khen ngợi, vành tai Dụ Tả Kim bị thổi đến đỏ lên.
Nhưng hắn vẫn lạnh mặt giả bộ không quan tâm: "Tạm được."
Ngoại trừ những lúc hắn cáu giận gào thét thì âm điệu luôn khàn khàn kỳ quái không để người khác nghe ra bất cứ cảm xúc phập phồng nào.
Thế nên khi hắn nói hắn không để ý người khác cũng lập tức cho rằng hắn thật sự không thèm để ý.
Dù sao thì ngoài mặt lạnh lùng bình thản, dáng vẻ không để ý của hắn luôn khiến người khác không nghĩ đến hàm ý sâu xa hơn.
Ký túc xá sạch sẽ nên giá trị bất lương trên đầu Dụ Tả Kim cũng tụt mất năm điểm.
Thật Nỗ Lực đột ngột ngoi đầu.
[Hệ thống: Ký chủ, cậu có phát hiện không?]
Thịnh Uyên: "Phát hiện gì?"
[Hệ thống: Chỉ cần nhân vật mục tiêu không làm chuyện xấu thì cho dù cậu ta làm gì giá trị bất lương cũng sẽ sụt giảm].
Thịnh Uyên giật mình.
Đây chính là "Đường nào cũng dẫn tới thành Rome"?
Lúc này điện thoại di động đặt trên bàn reo chuông, Dụ Tả Kim nghe máy, người gọi đến là ông lão trong cửa tiệm thịt nướng.
"Tiểu Dụ à, tối nay cửa hàng chúng ta đóng cửa sửa lại điều hòa không khí, con không cần phải tới làm nữa, coi như nghỉ phép một ngày đi".
Dụ Tả Kim trả lời một tiếng, cúp điện thoại.
"Tối nay không cần đón tôi."
Tiếng nói khô khốc của hắn truyền lại tin tức cho Thịnh Uyên.
Thịnh Uyên cầm cuốn sổ ghi chép Tiếng Anh ở bên gối đầu: "Tại sao? Hôm nay cậu không đến tiệm hả?"
Dụ Tả Kim gật đầu.
Chắc hẳn trong cửa hàng có chuyện gì đó, Thịnh Uyên không hỏi nhiều thêm, những chuyện không liên quan đến cậu cậu sẽ không cố hỏi cho bằng được.
"Vậy tan học tối nay chúng ta tập trung ở cổng trường, cùng đi ăn kẹo hồ lô nhé".
Nói xong, cậu tiến lại gần Dụ Tả Kim hơn: "Anh mua kẹo dâu tây cho cậu".
Tia sáng kỳ dị chói lòa lọt vào mắt, Thịnh Uyên muốn mua thứ cậu thích ăn nhất cho hắn.
Thời gian nghỉ giữa giờ chỉ có mười phút, Thịnh Uyên lấy sổ ghi chép Tiếng Anh của mình xong cũng không ở lại lâu, ngựa không dừng vó quay về lớp học.
Cậu ấy thích ăn dâu tây nhất.
Nếu không phải lần trước Thịnh Uyên uống say thì Dụ Tả Kim cũng không biết được điều này.
Trên phương diện ăn uống, Dụ Tả Kim không đặc biệt thích một thứ gì.
Hắn có thể uống sữa tươi tiệt trùng cũng có thể uống sữa hộp hai tệ chỉ có tí tẹo hàm lượng protein.
Nhưng Thịnh Uyên thích dâu tây.
Cho nên hắn yêu ai yêu cả đường đi, hắn cũng thích dâu tây.
Hắn vẫn không quên được cảnh tượng Thịnh Uyên cầm trà sữa dâu tây áp vào má, nói với hắn rằng cậu thích dâu tây nhất.
Dụ Tả Kim sờ sờ vành tai đeo bộ phận máy ngoài của ốc tai điện tử.
Dễ thương quá.
Nếu có một ngày Thịnh Uyên cũng có thể nói cậu ấy thích hắn như thế thì thật tốt.
*
Hai tiết học cuối của buổi