Nữ sinh mới đến đang mặc trên người bộ đồng phục của trường trung học phổ thông số 12.
Đối mặt với vị bạn học tự xưng là bạn gái mình, Thịnh Uyên chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Nam nữ thụ thụ bất thân, cậu vô thức muốn rút cánh tay ra ngoài.
"Bạn học à, bạn nhận nhầm người rồi".
"Không thể nào!"
Nữ sinh hết sức kích động, sức lực ôm cánh tay Thịnh Uyên chặt hơn giống như người sắp chết đuối vớ được cây cỏ lau bên bờ: "Tớ không nhận nhầm!"
Sắc mặt nữ sinh cực kỳ tái nhợt, đôi môi cũng không còn màu máu, ánh mắt mang theo hoảng hốt cùng sợ hãi.
Rõ ràng cô bạn cũng biết hiện giờ mình đang ôm cánh tay của người nào.
Thủ lĩnh của nhóm thiếu niên bất lương trường trung học phổ thông số một, Thịnh Uyên.
Nữ sinh mới chỉ nghe qua những lời đồn đại về cậu, đương nhiên những tin đồn về thiếu niên bất lương luôn vô cùng sinh động và vẽ ra hình tượng cậu thiếu niên này khủng bố đến mức nào.
Trong lòng vô cùng sợ hãi, sợ hãi đến sắp ngất đi.
Nhưng cô bé không thể buông tay được.
Vầng trán nhễ nhại mồ hôi, gương mặt mếu máo xuất hiện nụ cười miễn cưỡng, cười lên còn khó coi hơn cả khóc.
Lần mở lời tiếp theo giọng nói của nữ sinh đã nhỏ hơn rất nhiều, giống như tiếng muỗi vo ve bên tai.
"Cầu xin cậu, xin cậu hãy giúp tớ".
"Tớ cầu xin cậu đấy".
Thịnh Uyên sững sờ một hồi, đến tận lúc này cậu mới phát hiện ra vết thương trên cổ tay cô bé.
Nữ sinh vẫn tiếp tục cầu xin cậu, vừa cầu xin vừa xin lỗi, "Xin lỗi cậu, rất xin lỗi cậu, bởi vì tớ chẳng còn cách nào khác nên đành phải cầu xin cậu giúp đỡ tớ".
Âm thanh của nữ sinh nhỏ bé chỉ đủ cho hai người họ nghe được.
Hơi thở của cô bé cũng mang theo âm điệu run rẩy, cả người hoảng hốt kinh hoàng.
Cô bé không biết cậu thiếu niên bất lương trước mắt có thể giúp đỡ mình hay không.
Thịnh Uyên không im lặng mà lên tiếng hỏi lại: "Hiện giờ có người đang nhìn cậu à?"
Nữ sinh gật đầu.
"Ở đâu?"
Giọng điệu của cậu rất tùy ý giống như hai người họ chỉ đang chuyện trò bình thường cùng nhau.
Nữ sinh: "Ở bên phải".
Thịnh Uyên nâng mắt lên, quả nhiên trông thấy mấy tên côn đồ đứng ở vỉa hè đường đối diện.
Trên thân chúng mặc đồng phục học sinh Thịnh Uyên chưa từng nhìn thấy.
Bắt gặp ánh mắt nhìn sang của Thịnh Uyên, đám người bên đó đồng loạt sửng sốt.
"Đệt, con kỹ nữ kia đến tìm người thật à?"
"Niên Tuyết đã bảo nó đang lừa gạt chúng ta cơ mà?"
"Thịnh Uyên thật sự đang yêu đương với nó?"
Mấy gã học sinh trong trường dạy nghề thấy Thịnh Uyên nhìn về phía chúng đều giả bộ như không hề dõi theo cô bạn bên cạnh cậu, quay mặt nhìn sang chỗ khác.
Nữ sinh dính sát vào người Thịnh Uyên, Dụ Tả Kim đứng phía sau lạnh lùng nhìn đến, cố gắng đè nén chính bản thân mình.
Gương mặt sắc nét như điêu khắc của hắn tối đen đến đáng sợ, hắn bước tới kéo Trịnh Tử Lộ đang cản đường mình định bụng tách hai người trước mặt hắn ra.
Viu~~
Trịnh Tử Lộ:???
Mình đang bay à?
Dụ Tả Kim xông tới còn chưa kịp tấn công, Thịnh Uyên đã quay đầu lại trước hắn một bước.
Cậu móc điện thoại di động chuyển cho Trịnh Tử Lộ năm mươi tệ, bảo: "Hôm nay tôi có chút việc, Trịnh Tử Lộ, cậu dẫn cậu ấy đi ăn kẹo hồ lô hộ tôi nhé".
Trịnh Tử Lộ giật bắn mình: "Hai đứa tao thôi á?!"
Lời mày có khác gì bảo tao đi gặp Diêm Vương không hả?
Thịnh Uyên: "Đột nhiên có chút chuyện".
Sau khi đám người kia rời đi, Thịnh Uyên lập tức kéo dài khoảng cách với nữ sinh mà nữ sinh cũng nhanh chóng buông tay cậu.
Trước khi đi, Thịnh Uyên quay đầu: "Đúng rồi, phải mua kẹo dâu tây cho cậu ấy đấy nhé".
"Cậu ấy" này đang chỉ Dụ Tả Kim.
Sau đó Thịnh Uyên dẫn theo nữ sinh đi mất hút.
Cứ thế mà đi sao!
Trịnh Tử Lộ cứng đờ quay đầu lại nhìn Dụ Tả Kim, chỉ thấy hắn vẫn đứng im tại chỗ, áp suất quanh người cực kỳ đáng sợ, dáng vẻ như muốn tìm bao cát để xả giận, chú chó đi ven đường gặp hắn cũng phải lượn đường vòng.
Trịnh Tử Lộ nuốt nước bọt.
"Bạn...!bạn học Dụ ơi, chúng ta đi thôi.
Kẹo...!kẹo chùa ngu gì không ăn chứ".
Dụ Tả Kim nhìn theo bóng lưng Thịnh Uyên đã rời đi, con ngươi đen kịt chăm chú xoáy vào lưng cậu, bạo lực tràn ngập trên người.
Cho dù hắn có để cậu ta chạy thì Trịnh Tử Lộ cũng không dám.
Cậu ta run rẩy dẫn Dụ Tả Kim đi ăn kẹo hồ lô.
Dọc con đường đi mặc kệ Trịnh Tử Lộ cố gắng tạo chủ đề làm dịu bầu không khí thế nào, đối phương vẫn không chịu hé miệng.
Trước kia chỉ cần liếc mắt trông thấy đám học sinh cá biệt Trịnh Tử Lộ đã ngại họ phiền phức, cậu ta cảm thấy học sinh không chịu chăm chỉ học hành thì không thể trở thành người tốt được chứ đừng nói chi đến chuyện mở lời tạo chủ đề làm dịu bầu không khí với đối phương.
Nhưng khi ở bên Dụ Tả Kim, cậu ta nào dám không nói chuyện.
Đối phương thật sự có thể đánh chết cậu ta đó.
Rất rõ ràng, Thịnh Uyên rời đi đã khiến cho Dụ Tả Kim bực bội.
Hai người họ cùng đi sang con đường cầu vượt, Trịnh Tử Lộ mua ba xiên kẹo hồ lô, đưa xiên dâu tây cho Dụ Tả Kim.
"Ăn đi này bạn học Dụ, thơm lắm đó".
Trịnh Tử Lộ trông thấy đồ ăn, tâm trạng đã tốt hơn nhiều, ôi thơm ngon ghê á~~
Chú bán mứt quả vẫn còn nhớ mặt Dụ Tả Kim.
Dụ Tả Kim vốn có tướng mạo xuất sắc hơn người, tỷ lệ cơ thể trời ban như hạc giữa bầy gà trong đám thiếu niên nên rất dễ để lại ấn tượng sâu sắc.
"Bạn học nhỏ, sao lần này không thấy cậu bạn có đôi mắt đẹp trông rất hào phóng sáng sủa đi cùng cháu lần trước nữa vậy?"
Mặc dù Trịnh Tử Lộ luôn gọi Thịnh Uyên là thằng chó nhưng hình tượng trong lời chú bán kẹo chẳng phải là Thịnh Uyên đó sao!
Trịnh Tử Lộ trợn mắt há mồm.
Chú ơi, chú hết chuyện để nói rồi ạ!
Sắc mặt Dụ Tả Kim càng khó coi hơn, gần như đã hạ nhiệt tới âm tám độ.
Trịnh Tử Lộ giả chết cắn kẹo hồ lô, cậu ta tuyệt đối sẽ đưa đầu vào họng súng.
Quầy hàng nhỏ của chú bán kẹo rất đông khách, gần như mỗi người đi ngang qua cầu vượt sẽ tới mua cho chú một xiên, chẳng bao lâu sau quầy hàng của chú đã hết sạch.
Chú bán kẹo thu dọn đồ đạc đẩy xe trở về, lúc bánh xe chuyển động đến con dốc thì nó bỗng ngừng lại, không thể đẩy lên được nữa.
Chú cúi người, còng sống lưng gầy gò xuống xem.
"Không ổn".
Trịnh Tử Lộ có lòng tốt hỏi thăm: "Chú ơi, có chuyện gì thế ạ?"
Chú bán hàng: "Dây xích bị quấn vào trong không chuyển động được nữa".
Trịnh Tử Lộ: "Không phải cứ mắc lại là xong rồi ạ?"
Chú bán kẹo lắc đầu: "Dây xích bị đứt rồi.
Nó đang xoắn vào phía trong, nếu xích chỉ tuột thôi thì có thể mắc lại được, nhưng bị xoắn vào mà không có dụng cụ thì không thể lấy nó ra".
Xe không thể di chuyển thì chú phải về nhà thế nào?
Hiển nhiên Trịnh Tử Lộ cũng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Hiện giờ đã hơn 10 giờ tối, nhiệt độ ban đêm giảm xuống đột ngột, chiếc xe hàng không nhẹ, tuổi tác của chú bán kẹo cũng cao không thể nào vác nó về nhà được.
Trịnh Tử Lộ cúi người, không chê bôi lớp dầu đen bẩn trên sợi dây xích, cố sức kéo xích ra bên ngoài nhưng không có tác dụng.
"Tránh ra".
Trịnh Tử Lộ:?
Dụ Tả Kim đứng sau lưng cậu ta, giọng điệu lạnh băng.
Trịnh Tử Lộ nghe thấy lời hắn, vội vã cút sang một bên.
Dụ Tả Kim tiến lên, chân dài vừa duỗi, ầm một tiếng chiếc xe liền lao xa mười mét trong khi họ vẫn đang đi trên con đường lên dốc.
Sức mạnh quái vật.
Tròng mắt của Trịnh Tử Lộ suýt chút nữa đã rớt thẳng ra ngoài.
Một cú đá kia mà đá vào người thì mạng cũng mất.
Cũng may sợi dây xích đã lộ ra bên ngoài, chú bán kẹo không ngờ hành động của hắn thế mà lại thành công.
Chú vội vàng giơ ngón tay cái với hắn.
"Sức lực của cậu nhóc này không tầm thường đâu".
Răng cửa của Trịnh Tử Lộ va vào nhau lập cập, từ khi Thịnh Uyên rời đi sắc mặt Dụ Tả Kim đã không đẹp đẽ, hiện giờ thì rơi vào trạng thái hoàn toàn nổi giận.
Nơi khác, Thịnh Uyên dẫn theo nữ sinh đi qua hai con phố, sau khi quan sát phía lưng không còn người nào theo nữa cậu mới dừng lại, nhìn về phía nữ sinh.
"Tại sao cậu lại tự xưng mình là bạn gái tôi?"
Nữ sinh đứng bên thiếu niên bất lương, sợ hãi đến mức hơi thở cũng loạn.
Cô bé sợ Thịnh Uyên nổi giận nên vội khom lưng cúi đầu xin lỗi cậu.
"Xin lỗi cậu, tớ không cố ý đâu, thật sự tớ chẳng còn cách nào khác nữa".
Thịnh Uyên giật mình, nhanh chóng giữ chặt bả vai cô bé lại, không cho cô bé tiếp tục cúi người.
Nữ sinh không thể kiềm chế được, bật khóc thành tiếng.
Nước mắt cô bé tuôn trào, kể lại sự thật cho cậu nghe.
Một tháng trước nữ sinh đi ăn cơm với bạn bè của mình không may va chạm với một bạn gái khác, bát canh trên khay bắn tung tóe lên người bạn gái kia.
Cô bé lập tức xin lỗi cũng nhanh chóng cầm quần áo của bạn gái đó mang tới nhà vệ sinh vò sạch.
Cuối cùng lòng vẫn còn băn khoăn nên khi đi trả đồ, cô bé còn tới siêu thị mua một túi đồ ăn vặt nho nhỏ để xin lỗi người ta.
Nhưng sau khi bạn gái kia nhận đồ ăn vặt lại chẳng thèm nói lời tha thứ cho cô bé, bắt cô bé làm chân chạy vặt suốt hai ngày.
Vì bản thân làm bẩn quần áo người ta mà tính tình cô bé vốn dễ nắn bóp không khác gì đất sét nên cho dù hai lớp học không cùng ở một tầng thì suốt hai hôm đó cô bạn nhỏ vẫn chăm chỉ mua đồ đưa tới tận lớp cho bạn học.
Vốn tưởng sự việc cứ thế chấm dứt nào hay đối phương ngày càng quá quắt hơn.
Bạn gái kia bắt đầu đòi tiền của cô bé, không đưa thì uy hiếp đe dọa, bảo rằng sẽ gọi anh trai bên trường dạy nghề của mình đến chắn đường bạn.
Nữ sinh lập tức tới tìm giáo viên nhưng cô nàng kia ở trong trường vẫn luôn là một học sinh có thành tích học tập tốt và tuân thủ kỷ luật nên giáo viên không hề tin tưởng.
Đối phương đòi năm trăm tệ, nữ sinh đã tiêu hết sạch tiền tiêu vặt tháng này không thể cho đối phương được nên đã bị ăn một cú tát.
Bố mẹ nữ sinh đều là công nhân đi sớm về trễ, giáo viên không định giải quyết giúp cô bé, một bạt tai đó đã làm cô bé hốt hoảng mà đám nam sinh trường dạy nghề còn muốn kéo áo kéo quần của cô.
Nữ sinh sợ hãi không chịu đựng được thêm, hoảng hốt nói bừa Thịnh Uyên là bạn trai của mình.
Thịnh Uyên đang là vị thiếu niên bất lương có danh tiếng vang dội nhất khoảng thời gian gần đây.
Trên đầu cậu hiện giờ chỉ có một mình Dụ Tả Kim ngự trị nên chỉ cần người tới không phải Dụ Tả Kim thì chắc chắn cậu sẽ giành được thắng lợi áp đảo.
"Xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi cậu".
Nữ sinh cũng không còn cách nào.
"Cậu tên là gì?"
Nữ sinh đứng trước mặt Thịnh Uyên sững sờ mấy giây: "Tớ...!tớ tên là Cầm Vũ Huyền".
Thịnh Uyên: "Tối nào họ cũng tới trường học chặn đường cậu?"
Cầm Vũ Huyền gật đầu, gần như hôm nào đám người kia cũng tới đòi tiền cô bé.
Thịnh Uyên ngửa đầu nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời cao: "Được rồi, ngày mai tôi sẽ qua đó một chuyến".
[Hệ thống: Cậu không quen không thân bạn ấy, cậu sang đấy