Thịnh Uyên nhảy lên còn nhanh hơn cả những chú thỏ chân dài sống ở vùng Bắc Cực rét lạnh.
Cậu sử dụng tốc độ kinh người kéo cửa phòng 408, lúc xoay người còn không quên đẩy Dụ Tả Kim đang đuổi theo mình một cái rồi mới nhanh chóng lao ra ngoài cửa phòng.
Trong lúc chạy trốn cậu cũng không quên quan sát hoàn cảnh địa lý xung quanh, cố tìm ra tuyến đường có lợi thế nhất cho mình.
Hành lang của tầng 4 vừa hẹp vừa dài, với chiều dài đôi chân và tốc độ của hai người bọn họ, chắc hẳn cậu mới chạy tới cầu thang sẽ bị tóm cổ.
Thịnh Uyên lấy lùi làm tiến, chui thẳng vào trong phòng 407 đóng sầm cửa lại.
Trịnh Tử Lộ đang ăn mì tôm giật mình, suýt chút nữa đã chọc cái nĩa vào trong lỗ mũi.
Cậu ta vội buông hộp mì trong tay xuống, vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình.
Quách Cương vừa mới gội đầu ở trong nhà tắm đi ra, trông thấy người tới là Thịnh Uyên liền vẫy vẫy tay.
"Hi~~"
Thịnh Uyên paste: "Hi~~"
Trịnh Tử Lộ:...
Hai đứa bọn mày bị bệnh gì đấy?
Thịnh Uyên đã sớm quen hai cậu bạn sống trong phòng 407, nhất là cậu bạn Trịnh Tử Lộ này.
Cậu thoải mái cởi áo khoác ngoài xuống, tự nhiên như ở nhà mình: "Trưa nay anh sang chỗ cậu ở nhờ một bữa".
Miệng Trịnh Tử Lộ còn đang ngậm mì, tò mỏ hỏi thăm: "Sao mày không ở phòng ký túc của mình?"
"Lâu lắm không gặp bé, lòng anh có chút nhớ nhung".
"Thằng chó, mày định đi lừa cún nhà ai thế hả?"
Thịnh Uyên:...
Trông dáng vẻ ngầm thừa nhận của Thịnh Uyên, Trịnh Tử Lộ: "...Này! Tại sao mày không nói câu gì?!!!"
Thịnh Uyên nghiêng đầu: "Chột dạ".
"Mày chột dạ sao còn phải nói ra miệng hả!!!"
Chuyện nam sinh ngủ cùng phòng ký túc vốn là chuyện rất bình thường, buổi tối thường xuyên có các bạn học nam nhân dịp tối trời giáo viên tuần tra xong xuôi liền lẻn sang phòng khác tụ tập đánh bài chơi game.
Trịnh Tử Lộ đưa tay chỉ: "Giường tao bên kia, nhưng mà nếu mày định ngủ ở đó thì trước và sau khi ngủ phải trải giường gấp chăn hộ tao".
Có căn cứ để trốn chạy là ổn, trải giường gấp chăn chỉ đáng vài cái nhấc tay.
"Không thành vấn đề".
Thịnh Uyên: "Anh nằm trong, nhường bé chỗ bên ngoài nhé".
Một cái giường có thể chia đều cho hai cậu thiếu niên.
Trịnh Tử Lộ xì xụp húp mì: "Được".
Đúng lúc này, cửa phòng 407 bị gõ vang.
Cộc cộc cộc ---
Trịnh Tử Lộ bê mì tôm đi tới cạnh cửa: "Ai thế?"
Cánh cửa mở ra.
Dụ Tả Kim mặt mày đen sạm đứng ngay bên ngoài.
Rầm!
Trịnh Tử Lộ: Nguy hiểm quá!
Nét mặt kinh hoảng chưa tỉnh hồn.
Còn may cậu ta đóng cửa nhanh không thì quả đấm của đối phương đã bay đến chào hỏi khuôn mặt.
Thịnh Uyên đang một lòng trải chăn trải gối không quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Trịnh Tử Lộ thì run rẩy trước cửa, nơm nớp lo sợ.
Mặc dù cậu ta đã một mình đụng trúng Dụ Tả Kim rất nhiều lần, ví dụ như lần ăn kẹo hồ lô hôm trước, lần Dụ Tả Kim nhặt sách hộ cậu ta hôm trước nữa, lần Dụ Tả Kim đập rơi sách cậu ta hôm trước nữa nữa, lần Dụ Tả Kim đập rơi sách cậu ta hôm trước nữa nữa nữa...!lần Dụ Tả Kim đập rơi sách cậu ta hôm....
Nhốt Dụ Tả Kim ở bên ngoài cửa, Trịnh Tử Lộ cảm thấy sau này ắt hẳn mình không thể có quả ngọt để ăn.
Trịnh Tử Lộ nhìn hộp mì trong tay, nhanh chóng húp nốt hai ba miếng ngon ngọt cuối cùng, mở cửa ra: "Bạn học Dụ".
Ánh mắt lạnh lùng theo cánh cửa mở đúng hẹn mà tới.
Dụ Tả Kim nhìn cậu ta chằm chằm.
Trịnh Tử Lộ thế mà có thể đọc được lời thoại ẩn trong mắt hắn.
Mày có bản lĩnh cướp đàn ông của tao mà còn có bản lĩnh mở cửa cơ à.
Trịnh Tử Lộ:...
"Bạn học Dụ à, có chuyện gì không bạn?"
Dụ Tả Kim nhìn vào trong phòng.
Thịnh Uyên mới ngẩng đầu lên đã đụng trúng ánh mắt của hắn.
Phe cậu người đông thế mạnh, phòng 407 có cả Quách Cương và Trịnh Tử Lộ, Dụ Tả Kim không làm gì được cậu.
Trừ khi hắn không biết xấu hổ.
Nhìn cậu trai cao ngất cứng ngắc đứng bên ngoài cửa, Thịnh Uyên thảnh thơi nằm xuống giường, đôi mắt đẹp đẽ nheo lại, đắc ý y như một con cáo nhỏ.
Thật Nỗ Lực:...
Thằng chó này không có ý tốt gì hết.
Quả nhiên, Thịnh Uyên nằm trên giường vểnh miệng cười khoe khoang thắng lợi với Dụ Tả Kim, bởi vì làn da của cậu trắng sáng nên màu môi bình thường cũng được nước da tôn lên thành một màu đỏ tươi đầy đặn.
Đôi mắt đen nhánh của Dụ Tả Kim tối sầm xuống.
Thật Nỗ Lực:...
Nó biết mà, chỉ cần không đánh chết Thịnh Uyên thì người nhảy lên cao nhất mãi mãi là cậu.
Vẫn như câu nó nói lúc trước, tất cả những người hạ chiến thư với Thịnh Uyên đều biến từ muốn khiêu chiến sang một mực khăng khăng muốn đập chết cậu.
Rượu vào gan lớn, Trịnh Tử Lộ hớp một hớp nước mì: "Bạn học Dụ à, có chuyện gì vậy?"
Dụ Tả Kim cúi đầu nhìn về phía trước.
Trịnh Tử Lộ:...
Hình như cậu ta lại đọc được thứ gì đó.
Nơi này có chỗ cho mày nói chuyện sao?
Đối đầu với ánh mắt sâu xa lạnh lẽo của Dụ Tả Kim, Trịnh Tử Lộ: Tức!!!
Thịnh Uyên nằm ở trên giường.
"Hôm nay tôi ngủ lại phòng 407".
"Mở cửa khí lạnh tràn vào, đóng cửa lại đi".
Dụ Tả Kim nhìn chằm chằm Thịnh Uyên, cuối cùng vẫn nghe lời đối phương, đóng cửa lại.
Nhưng mà.
Trịnh Tử Lộ nhìn theo bóng dáng Dụ Tả Kim bước thẳng vào trong phòng 407.
Hắn vào đây làm gì!!!
Cậu ta lảo đảo lùi lại phía sau.
Tại sao số mệnh của cậu ta lại khổ sở như vậy?
Bầu trời của Trịnh Tử Lộ này! Sẽ không bao giờ! Sáng lên nữa!!!
Quách Cương không quen biết mấy với Dụ Tả Kim nhưng lại không sợ Dụ Tả Kim cho lắm.
Đám thiếu niên bất lương Quách Cương từng gặp mặt đều là những người tai to mặt lớn có danh có tiếng như Thịnh Uyên, mà Thịnh Uyên cực kỳ dễ ở chung không hề giống với những tin đồn ác độc hung dữ mọi người thường đồn đại, vậy nên Quách Cương cảm thấy chắc hẳn Dụ Tả Kim cũng là người như vậy.
Ở cạnh phòng ký túc xá suốt hai năm liền, ngoại trừ tình trạng ồn ào giữa nửa đêm thì Dụ Tả Kim chưa từng gây ra bất cứ chuyện gì không thoải mái với Quách Cương cả.
Tình trạng tiếng động ném đồ của phòng bên lúc cao lúc thấp, có khi một tháng phải tới năm sáu lần lại có khi một tháng chỉ có tầm một hai lần.
Quách Cương dễ ngủ, Trịnh Tử Lộ cũng ăn ngon ngủ tốt nên trừ khi hai người họ thức khuya thì gần như chẳng nghe được âm thanh gì.
Ở trong ký túc xá, mỗi mùa hè nóng bức phải mở cửa ra hóng gió nên họ đã sớm quen với những tiếng ồn ào đùa giỡn của các bạn học.
Thấy Dụ Tả Kim cũng từ 408 sang 407 bên này, Quách Cương hỏi: "Điều hòa phòng 408 hỏng rồi hả?"
Thịnh Uyên: "Đâu có, chỉ vì tôi nhớ thương Trịnh Tử Lộ thôi".
Trịnh Tử Lộ: "..."
Thịnh Uyên, mày giết chết tao đi!
Thịnh Uyên! Tao không thể sống nổi nữa! Mày giết chết tao đi!
Từ lần Thịnh Uyên không đi ăn kẹo hồ lô và Dụ Tả Kim nổi cơn giận dữ đá một cú khiến cho chiếc xe hàng đã đứt dây xích của chú bán kẹo bắn ra xa mấy mét, Trịnh Tử Lộ đã hiểu ra, con người không có khả năng chiến thắng được quái vật.
Dụ Tả Kim có lòng ham muốn chiếm giữ Thịnh Uyên cực mạnh.
Đối mặt với ánh mắt tử vong của Dụ Tả Kim, Trịnh Tử Lộ cứng ngắc quay đầu coi như không phát hiện.
Cậu ta hy vọng đối phương cũng giống mình, coi như không nhìn thấy nhau.
Quách Cương: "Vậy còn bạn học Dụ?"
Dụ Tả Kim nhìn Trịnh Tử Lộ chằm chằm: "Tôi cũng nhớ cậu ấy".
Trịnh Tử Lộ suýt chút nữa đã quỳ bịch xuống đất.
Kẻ kia muốn đòi mạng mình đây mà.
Tiếng nói của Dụ Tả Kim khàn khàn.
"Tôi".
"Ngủ".
"Ở đây".
Ý của hắn là hắn cũng muốn ở lại phòng 407.
Thịnh Uyên ngủ ở đây, hắn cũng ngủ ở đây.
Nếu lúc này Kim An Châu