Tóm lại, oan ức hay không thì Thịnh Uyên cũng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể điều tra rõ ràng hung thủ.
Bởi vì sau lưng vị thủ lĩnh nhóm thiếu niên bất lương này luôn chứa đầy những thế lực hắc ám, thế nên trong tình huống không có nhân chứng chứng minh, hắn đã bị buộc tội cố tình gây án.
Oan khuất ngập trời.
Bên kia, Trịnh Tử Lộ đã sử dụng sức lực kinh người chen được vào nhà vệ sinh.
Chờ sau khi rửa tay xong đi ra ngoài, cậu ta đã được chứng kiến cảnh tượng hai kẻ đang giằng co ở mép giường của mình.
Ánh mắt Thịnh Uyên mang theo ý vị như của một vị thẩm phán xét xử, Dụ Tả Kim thì vẫn vác gương mặt lạnh lùng đứng bên giường.
Bầu không khí đóng băng.
Trịnh Tử Lộ:?
Cãi nhau, mâu thuẫn?!
Trịnh Tử Lộ nhìn Thịnh Uyên lại nhìn Dụ Tả Kim.
Hai người có thể lực chênh lệch rất xa, nếu như đánh nhau...
Con khỉ Trịnh Tử Lộ nhào lên thẳng cái cây bên phe của Dụ Tả Kim.
Thịnh Uyên, không phải tao không muốn giúp mày.
Không giúp Thịnh Uyên thì chỉ có một mình Thịnh Uyên bị Dụ Tả Kim nện, giúp Thịnh Uyên thì lập tức biến thành cả hai người cùng bị Dụ Tả Kim nện.
Bản chất thế nào cũng không thoát khỏi chuyện ăn đòn.
Nhưng khi trông thấy má trái của Thịnh Uyên đỏ hơn hẳn má bên phải, Trịnh Tử Lộ vẫn đứng ra vì chính nghĩa.
Sau tất cả, xã hội vẫn cần loại người anh hùng như cậu ta!
Trịnh Tử Lộ chỉ vào má trái Thịnh Uyên: "Mặt mày sao thế?"
Thịnh Uyên còn chưa mở miệng đã thấy đầu ngón tay Trịnh Tử Lộ di chuyển, nhắm thẳng vào Dụ Tả Kim: "Cậu đánh nó?"
Thịnh Uyên:...
Dụ Tả Kim:...
Đánh người ai lại đánh mặt! Trịnh Tử Lộ thấy hai bên cùng im lặng không lên tiếng, định đòi lại công bằng giúp Thịnh Uyên.
Cậu ta chỉ vào Dụ Tả Kim: "Sao..."
Lời mới nói được nửa thì lỡ đối diện với ánh mắt lạnh băng của hắn.
Trịnh Tử Lộ run rẩy, xoay người quay lại chỗ Thịnh Uyên: "Sao mày lại trêu chọc cậu ấy thế hả?"
Thịnh Uyên:...
Đảo lộn sự thật thì có được xem là chính nghĩa nữa hay không?
Trịnh Tử Lộ không tham gia vào vũng nước đục này nữa, coi như mình chưa từng bước tới đây, bỏ đi thu dọn sách vở trên bàn.
Thịnh Uyên nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đứng dậy từ bên giường, trải phẳng lại chăn ga, cầm áo khoác lên.
"Đi đây".
Trịnh Tử Lộ đáp trả một tiếng.
Cánh cửa phòng 407 mở ra rồi đóng lại.
Khi Quách Cương rời khỏi nhà vệ sinh mới phát hiện Thịnh Uyên và Dụ Tả Kim đều đã đi rồi.
Thịnh Uyên để đồ trong phòng 408 nên phải quay về lấy lại.
Thông qua trải nghiệm cả buổi trưa hôm nay, cậu đã hiểu rõ sự quỷ kế đa đoan của nam sinh trung học.
Án oan dấu răng trưa ký túc có khả năng sẽ còn xuất hiện trước khi thành tích cuộc thi của đối phương chưa kịp tăng.
Thịnh Uyên quyết định phải làm gì đó.
Cậu nghiêng đầu quan sát Dụ Tả Kim.
Sau khi về phòng 408, Dụ Tả Kim liền đi đến nhặt sách giáo khoa trên bàn lên, xem ra chiều nay hắn vẫn định tới lớp học.
Thịnh Uyên giả bộ lơ đãng, ho khan hắng giọng: "Tôi hết giận rồi".
"Lần sau chúng ta có thể hôn như vậy".
Bàn tay cầm sách tiếng Anh của Dụ Tả Kim sững lại giữa không trung.
Mục tiêu quá dài hạn khiến cho đối phương không ngăn cản được dục vọng của bản thân, vậy thì đổi một mục tiêu ngắn nhìn qua thì dễ nhưng thực tế khó lòng đạt được để phụ trợ đi.
Thịnh Uyên giả vờ thuận miệng nhắc tới, giọng điệu oán giận: "Cũng không biết lớp các cậu bao giờ mới chịu kiểm tra."
"Thế này đi".
Thịnh Uyên cầm cuốn sách từ vựng Tiếng Anh trong tay Dụ Tả Kim sang, mở ra, ngón tay chỉ một đường đi hết ba trang: "Cậu học thuộc hết số từ đơn này, trưa mai tôi về ký túc xá kiểm tra cậu, nếu đúng hết, chúng ta có thể thơm má".
Rõ ràng Dụ Tả Kim đã động lòng.
Hắn nhìn gương mặt Thịnh Uyên, cuống họng khàn khàn phát ra âm thanh: "Được".
"Cứ quyết định như thế nhé".
Thịnh Uyên ra khỏi phòng 408.
Dụ Tả Kim cầm cuốn từ vựng Tiếng Anh trong tay, lật đến mấy trang Thịnh Uyên vừa chỉ.
Thịnh Uyên sợ hắn quên mất còn tri kỷ gập góc sách lại.
Nhưng mà đến khi lật ra, Dụ Tả Kim mới phát hiện cậu đã chỉ vào trang mục lục.
Nhìn vào số lượng từ: 480.
Dụ Tả Kim:...
Thịnh Uyên quay về lớp học, dấu răng trên má gần như đã tan hết nhưng má trái vẫn còn hơi đỏ.
Hạ Chi Kỳ vừa gặm kem que vừa đi từ bên ngoài vào lớp, sau khi trông thấy vệt đỏ trên má Thịnh Uyên, cậu chàng lập tức hốt hoảng.
"Anh Thịnh ơi!"
Thịnh Uyên nâng mí mắt lên.
Hạ Chi Kỳ: "Thằng oắt nào không có mắt dám đánh vào mặt anh vậy!"
Thịnh Uyên:...
Thật Nỗ Lực:...
Nghỉ trưa kết thúc, Dụ Tả Kim cầm theo cuốn từ vựng đi vào trong phòng học.
Không biết vì sắp vào lớp hay vì hắn đến nơi mà sóng âm trong phòng học đã nhỏ đi không ít.
Dụ Tả Kim biết quay đầu trở về lớp học là chuyện tốt.
Lớp trưởng đã nhìn ra các bạn học trong lớp vẫn đều rất sợ hãi Dụ Tả Kim, nếu cứ để chuyện tiếp diễn thế này thì chắc chắn Dụ Tả Kim không thể cảm nhận được tình cảm yêu thương và niềm vinh dự tập thể của lớp được.
Là một lớp trưởng, cậu ta quyết tâm phải gánh vác trách nhiệm quan tâm đến bạn bè cùng lớp với mình.
Lớp trưởng đứng lên.
"Lớp trưởng, đóng cửa hộ cái".
"Được".
Lớp trưởng rõ ràng định đi tới tìm Dụ Tả Kim lại xoay chuyển bước chân đi ra cạnh cửa:...
Đừng tùy tiện sai bảo người ta chứ!
Trải qua hai tiết khoa học tự nhiên, giờ tự học đã đến.
Lớp trưởng hóa thành con mèo lặng lẽ nhảy đến vị trí bên cạnh Dụ Tả Kim, ý đồ thu hút sự chú ý của hắn.
"Anh Nhuận Thổ ơi".
(*Nhuận Thổ: Người bạn thời thơ ấu của nhân vật "tôi" trong tác phẩm Cố hương của Lỗ Tấn)
Cậu học sinh bên cạnh: "...Mày bị bệnh à?"
"Lỡ miệng".
Lớp trưởng cúi đầu viết tờ giấy, ném lên bàn Dụ Tả Kim.
Dụ Tả Kim nhìn chằm chằm tờ giấy mấy giây, cuối cùng cũng nhặt lên mở ra.
[Hoan nghênh cậu quay lại cuộc sống học sinh, nếu như gặp phải khó khăn thì cậu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào – Trương Đống Lương.]
(* Đống Lương - 栋梁: trụ cột, rường cột)
Dụ Tả Kim:...
Trương Đống Lương là ai?
Lớp trưởng ở một bên vẫy vẫy tay.
Là tôi nè, tôi nè.
Dụ Tả Kim liếc mắt nhìn cậu ta một cái, lớp trưởng mỉm cười đáp lại.
Mấy giây sau, Dụ Tả Kim quay đầu đi, làm như không nhìn thấy cậu ta.
Lớp trưởng:...
Thằng oắt này quá máu lạnh, không có chút tình cảm gì.
Dụ Tả Kim vốn không định quan tâm đến mảnh giấy nhưng khi nhìn vào 480 từ vựng trong sách Tiếng Anh.
Chốc lát sau, trên mặt bàn lớp trưởng có thêm một cục giấy.
Lớp trưởng:!
Ôi đệt! Trả lời này!
Nhớ nhung mãi chẳng quên ắt hẳn có ngày nhận được lời đáp lại.
Cậu ta mở cục giấy ra, chỉ thấy bên trong là hàng chữ viết tay như chó bò.
[Học thuộc 480 từ đơn trong một ngày bằng cách nào?]
Lớp trưởng nghiêm túc trả lời.
[Một buổi tối, một cây bút, một phép màu].
Truyện Đoản Văn
Câu trả lời của lớp trưởng chỉ mang giá trị tham khảo, tương đương với chuyện chẳng có chút giá trị nào.
Giữa trưa ngày hôm sau khi Thịnh Uyên tới phòng 408, Dụ Tả Kim đã ngồi ở trước bàn.
Rõ ràng hắn đã chờ đợi cậu một hồi lâu.
Thịnh Uyên cũng không hoảng hốt.
Cậu kéo một cái ghế khác ngồi xuống, lúc nhấc cuốn sách từ vựng lên cậu mới phát hiện ra dưới mắt Dụ Tả Kim đã xuất hiện chút quầng thâm.
Xem ra hôm qua hắn đã chăm chỉ học từ vựng tới tận tối khuya.
Gương mặt lạnh lùng của hắn rất bình tĩnh, không hề có biểu cảm căng thẳng trước