Thịnh Uyên cảm nhận được đầu ngón tay mình bị cắn khẽ, cậu quay đầu nhìn sang, Dụ Tả Kim vẫn đang mang nét mặt bình thường tiếp tục lau tay cho cậu, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thịnh Uyên: "Cậu vừa làm gì thế?"
"Không có gì."
"Cậu mới vừa cắn tôi."
"Không có."
"Nói dối."
"Không có."
Một câu không có đi thẳng nhất quyết chẳng quay đầu.
Trên mặt Dụ Tả Kim không thể xuất hiện chút chột dạ nào, nhưng đôi mắt không dám nhìn Thịnh Uyên, chỉ chăm chú ngắm ngón tay trắng nõn trong tay hắn.
Chờ Thịnh Uyên lần nữa quay đầu đi ăn kem, hắn khẽ liếc mắt quét qua, vừa định há miệng đã bị bắt được.
Thịnh Uyên tóm miệng của hắn như đang bóp mỏ vịt.
Khung xương của Dụ Tả Kim vốn lớn hơn cậu, dáng dấp cũng cao hơn cậu, ngồi trên ghế dài đã cao hơn hẳn cậu một nửa cái đầu.
Tướng mạo của hắn anh tuấn, khí thế mạnh mẽ, nhưng lúc này khi bị cậu tóm chặt miệng, mặt mày hắn đen sì, hai mắt nhìn chằm chằm Thịnh Uyên, một chút ý tứ phản kháng cậu cũng không có.
Thật Nỗ Lực cuối cùng cũng thoát khỏi che chắn chui ra, đang nhìn xem tình cảnh lúc này.
[Hệ thống: Tại sao cậu lại ban thưởng cho cậu ta vậy?]
Thịnh Uyên:...
Cái miệng của Dụ Tả Kim bị Thịnh Uyên bóp trong tay, dáng vẻ đẹp trai mang theo chút buồn cười.
Thịnh Uyên hung dữ mắng hắn: "Nói dối nữa sẽ lại bóp miệng."
Thấy bóng dáng Đầu Đinh xuất hiện ở góc rẽ, Thịnh Uyên cảnh cáo xong liền buông hắn ra.
Cậu bóp không dùng sức nhưng vì thời gian bóp hơi lâu nên làn da kín gió quanh miệng đã hơi ửng đỏ.
Cái miệng của Dụ Tả Kim được buông tha, hắn ghé mắt ngó Thịnh Uyên, trong con ngươi dâng lên gợn sóng.
Thật Nỗ Lực:...
Tốt lắm, cậu ta lại càng yêu cậu hơn rồi kìa.
Năm đứa trẻ ranh to xác, đồ ăn chất đầy một bàn, Thịnh Uyên thuộc về dạng nam sinh có lượng cơm bình thường, suất dành cho một người đã đủ no nê, sau khi nhìn qua đống thức ăn chất đống trên bàn, cậu cảm thấy hơi nghẹn họng.
Một nữ sinh đi ngang qua trông thấy mặt bàn của họ cũng há hốc mồm.
Thật Nỗ Lực không thể hiểu được sự ngạc nhiên của cô bạn, có lẽ nó đã quen thuộc với phong cách ăn uống của Dụ Tả Kim xưa giờ nên trong tiềm thức của nó đã tự quy chiếc bát to của hắn trở thành lượng đồ ăn bình thường, cũng sinh ra một ảo giác về lượng cơm trong lòng thống.
[Hệ thống: Cô ấy ngạc nhiên cái gì vậy?]
Thịnh Uyên: "Có lẽ đây là lần đầu cô ấy trông thấy cao nguyên trên bàn."
Thật Nỗ Lực:...
Ban đầu Thịnh Uyên còn lo lắng họ có thể ăn hết có số đồ ăn lớn đến thế này hay không, nhưng hơn nửa tiếng sau, khi nhìn bát đĩa trống không trên bàn.
Thịnh Uyên: Tôi vẫn còn quá coi thường họ.
Trừ Thịnh Uyên, đám thiếu niên còn lại đều đã ăn đến mức hơi quá no nê, cũng may họ đều không làm lãng phí thực phẩm.
Thịnh Uyên nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa thì giờ nghỉ trưa mới kết thúc, cậu vẫn có thể trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Mấy người ăn cơm trưa xong rời khỏi nhà hàng buffet, Thịnh Uyên có lòng tốt nhắc nhở: "Mấy người các cậu di chuyển nhiều một chút, không thì sẽ chướng bụng khó chịu lắm đấy."
Một lời đã trở thành sự thật, chờ đến khi trở về trường học thì cảm giác chướng bụng của mấy cậu trai càng lúc càng rõ ràng, bé mập còn dừng chân đứng lại không bước nổi.
Thịnh Uyên:...
Một bang phái thùng cơm.
Sắc mặt Dụ Tả Kim vẫn bình thường, Thịnh Uyên và hắn cùng trở về phòng 408, cửa phòng mới vừa đóng lại.
Dụ Tả Kim: "No."
Thịnh Uyên:...
Dụ Tả Kim chỉ lấy phần thức ăn vừa với lượng ăn bình thường của mình, thậm chí vì muốn bảo vệ hình tượng nữ sinh trung học ngây thơ trong sáng nên hắn còn lấy ít hơn một chút.
Thế nhưng bé mập lấy đồ ăn về quá nhiều, ăn không hết để lãng phí cũng không tốt, mấy người còn lại hợp lực ăn hộ bé mập, từ đây dẫn tới đại nạn quá no.
Thịnh Uyên nhìn sắc mặt chưa hề thay đổi của hắn: "No quá khó chịu?"
Dụ Tả Kim gật đầu.
Thịnh Uyên: "Tôi và cậu ra ngoài dạo một chút?"
Đi bộ một lát sẽ tiêu hóa được thức ăn.
Dụ Tả Kim rũ mắt, rõ ràng không muốn đi.
Thịnh Uyên: "Thế...!để tôi xoa xoa cho cậu nhé?"
Dụ Tả Kim liếc mắt nhìn cậu một cái, xoay người trèo lên giường.
Cậu tới đi.
Thịnh Uyên:...
Thằng nhãi, cậu chờ tôi ở chỗ này đúng không.
Thịnh Uyên ngồi xuống bên giường hắn, bàn tay đặt lên bụng hắn cách một lớp quần áo, hơi dùng sức.
?
Xúc giác có chút không đúng.
Là xúc giác cậu chưa bao giờ cảm nhận được.
Thịnh Uyên vén vạt áo của hắn lên xem.
[Hệ thống: Wow!]
Thịnh Uyên: "Cậu gào gì đó?"
[Hệ thống: Cơ bụng sáu múi, không ngờ cậu ta còn có được vóc dáng như thế này.]
Thịnh Uyên: "Cậu còn biết cả cơ bụng cơ à?"
[Hệ thống: Tôi đã từng thấy rồi.]
"Thấy ở đâu?"
[Hệ thống: Trên tạp chí, trên TV, trên điện thoại di động, chỉ không thấy trên người của cậu.]
Thịnh Uyên:...
Phần phía trên bên cạnh bụng là cơ cá mập, đường cong vùng cơ bụng không cần hít thở cũng vô cùng rõ ràng.
Nhìn dáng người của hắn, Thịnh Uyên quả thật hơi ngưỡng mộ.
Cậu vươn tay vỗ lên trên hai cái, tầm mắt không thể dời khỏi.
Vừa nâng mắt lên đã trông thấy Dụ Tả Kim đang nhìn mình.
Thịnh Uyên ước ao: "Cơ bụng của cậu không tệ."
Dụ Tả Kim nhìn ra tâm trạng của cậu: "Muốn?"
Thịnh Uyên: "Nhưng tôi luyện không ra."
Vóc dáng người như thế này có ở trong phòng tập gym một năm nửa năm cũng không ra được.
Dụ Tả Kim: "Cho cậu."
Thịnh Uyên:?
Một giây sau đó, chỉ thấy hắn nâng tay véo vào trên eo mình một cái, sau đó đưa nó sang chỗ Thịnh Uyên.
Thật Nỗ Lực:...
Y như cách dỗ dành đứa trẻ ba tuổi.
Cho theo đúng nghĩa đen của mặt chữ.
Thịnh Uyên cởi giày, ngồi lên giường xoa bụng cho hắn.
Năm phút sau.
"Khá hơn chút nào chưa?"
Dụ Tả Kim lắc đầu.
Bình thường hắn chưa bao giờ nói ra mình đang khó chịu, xem ra hôm nay thực sự đã ăn quá no.
"Tôi lại xoa bụng cho cậu."
Dụ Tả Kim: "Không đúng chỗ."
"Vậy phải xoa chỗ nào?"
Dụ Tả Kim kéo tay cậu xuống dưới.
Ngay từ đầu Thịnh Uyên không hề phát hiện ra chuyện gì không đúng, cho tới tận khi Thật Nỗ Lực lần nữa biến mất.
Thịnh Uyên nhướng mày, nhận ra chuyện không đơn giản.
Quả nhiên, một giây sau, tay cậu lại bị kéo xuống thấp hơn nữa.
Thịnh Uyên: "...!Dụ Tả Kim."
Dụ Tả Kim giả vờ mình không có mắt nhìn, giả vờ mình không nghe thấy, sau khi bị Thịnh Uyên vạch trần, hắn dứt khoát nhắm mắt lại.
Ngủ đây.
Thịnh Uyên:...
Cuối cùng hắn đã bị cho ăn một cú đấm rắn chắc.
*
Cuộc thi bình chọn hoa khôi trường chính thức hạ màn trong ngày hôm nay, Dụ Tả Kim dùng số phiếu áp đảo bỏ xa vị trí thứ hai 50.000 phiếu, thành công giật được giải quán quân trong cuộc bình chọn hoa khôi lần này.
Diễn đàn trường học:
[Ngay từ ban đầu tôi đã không ngờ được kết quả như thế này.]
[Cho dù có nắm đầu tôi chặt rơi tôi cũng không nghĩ đến kết quả này.]
[Tôi có tội, tôi thừa nhận, do tôi bình chọn đấy.]
[Tôi cũng bỏ phiếu, thật xin lỗi.]
[Tuy rằng tôi sợ Dụ Tả Kim nhưng gương mặt cậu ấy đẹp thật, tôi thích lắm, hu hu hu hu.]
Thầy chủ nhiệm giáo dục không quá quan tâm tới cuộc thi bình chọn hoa khôi lần này, sau khi nghe các học sinh nói kết quả của cuộc bình chọn đã có, thầy lập tức đi tìm Thịnh Uyên đến chụp ảnh.
Ánh sáng buổi chiều không tốt như ánh sáng lúc tám chín giờ sáng nên thời gian chụp ảnh đã được thay đổi thành ngày hôm sau.
Hơn chín giờ ngày hôm sau, Thịnh Uyên đứng ở cổng trường, trên người mặc đồng phục học sinh, vừa sạch sẽ vừa gọn gàng.
Thầy chủ nhiệm giáo dục trông thấy hình tượng của cậu, vô cùng hài lòng, quay đầu nói với hội trưởng học sinh: "Chu Duy, phiền em đi tìm hoa khôi của trường