Thợ chụp ảnh đè xuống phím bấm, xem xét ảnh chụp: "Đẹp lắm!"
Thành phẩm buổi chụp ảnh ngày hôm nay không tệ chút nào: "Hai em cũng nhìn xem".
Anh cầm máy ảnh đến để Thịnh Uyên và Dụ Tả Kim cùng xem: "Chờ rửa xong, anh sẽ đưa cho hai đứa mỗi đứa một tấm.
"
Phần lớn ảnh tuyên truyền đều được sử dụng thông qua phần mềm máy tính, nếu như muốn in trên sổ tay tuyên truyền thì có thể sử dụng các thiết bị khoa học kỹ thuật in thẳng lên giấy bất cứ lúc nào, rửa ảnh chụp ra chẳng khác gì vẽ vời thêm chuyện.
Nhưng anh thợ chụp ảnh lại không cảm thấy như vậy, ảnh chụp trên các thiết bị điện tử mặc dù vẫn là ảnh chụp đó nhưng lại không có cảm giác bằng tấm ảnh thật sự.
Mọi người vội vàng bận rộn tới trưa, ảnh chụp tuyên truyền lần này đã thành công rực rỡ.
Đầu Sắt đi theo họ cả một đường, không ngờ được chuyến này lại thuận lợi đến thế.
Thầy nhìn Thịnh Uyên và Dụ Tả Kim.
Hai cậu thiếu niên bất lương, một lời đòi hỏi cũng không có.
Đầu Sắt: Đã hiểu.
Tiêu cực bù tiêu cực trở thành tích cực.
Nhiệt độ buổi trưa tháng ba không lạnh cũng không nóng, thoải mái hợp lòng người, Dụ Tả Kim đi bên cạnh Thịnh Uyên, mắt thường cũng có thể nhìn ra sự vui vẻ của hắn.
Hai người họ chụp ảnh xong vừa lúc giờ ra chơi đến, cả hai cùng tới siêu thị mua nước, Dụ Tả Kim vặn nắp bình ra đưa cho cậu.
Thịnh Uyên khó hiểu: "Cậu không uống à?"
Dụ Tả Kim: "Cậu uống trước.
"
Thịnh Uyên uống một ngụm lớn, sau đó phồng hai má đưa chai tới cho Dụ Tả Kim.
Đôi mắt hoạt bát truyền tin tức tới cho hắn, ý bảo hắn uống nước, miệng ậm ừ: "Hừ hừ.
"
Dụ Tả Kim chăm chú nhìn cậu không động đậy.
Thịnh Uyên đưa nó tới trước mặt hắn, ngụm nước to trong miệng còn chưa nuốt hết, chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ: "Ún i.
"
Dụ Tả Kim nhận lấy chai nước, nhìn chằm chằm Thịnh Uyên một hồi, sau đó giơ tay lau vết nước bên miệng Thịnh Uyên.
Vuốt một cái, không khác gì rửa mặt cho người ta.
[Hệ thống: Hai người uống chung chai nước thì tốt hơn hả?]
Thịnh Uyên: "Sao cậu lại nghĩ như vậy?"
[Hệ thống: Thế tại sao các cậu lại chỉ mua một chai!]
Ghen tị khiến cho khuôn mặt của nó đầy xấu xí.
Độc thân khốn khổ nào ai hiểu đâu.
Cả hai người bọn họ đều có nước để ở trong lớp học, chỉ mỗi tội hiện giờ chụp ảnh quá lâu nên hơi khát.
Trở về tòa nhà dạy học, Thịnh Uyên nhớ ra: "Tôi nhớ hình như chiều nay lớp cậu có bài kiểm tra Vật Lý.
"
Là do hôm qua Dụ Tả Kim đã kể cho cậu nghe lúc hai người họ nói chuyện phiếm.
Dụ Tả Kim gật đầu.
Giữa hai người họ vẫn luôn tồn tại một lời hứa về thành tích, nếu như hắn có tiến bộ sẽ nhận được phần thưởng.
Lúc đi vào trong khu lớp học chuẩn bị chia tay, Dụ Tả Kim đột nhiên giữ chặt lấy cậu, kéo cậu tới một góc khuất.
Thịnh Uyên ngước mắt lên: "Làm gì thế?"
Dụ Tả Kim nhìn cậu không nói gì, nghiêng má đến trước mặt cậu.
Thịnh Uyên giả vờ không hiểu: "Làm gì thế?"
[Hệ thống: Tôi khuyên cậu đừng nên chọc giận cậu ta.
]
Nghe lời Thống khuyên, cơm no áo đủ.
Dụ Tả Kim lôi kéo cậu không buông tay.
Thịnh Uyên: "Thơm má trong khu lớp học, cậu đang định làm gì thế hả?"
[Hệ thống: Mở khóa bản đồ mới.
]
Thịnh Uyên: "! Cậu im đi.
"
Thật Nỗ Lực bị Thịnh Uyên che mắt rớt mạng.
Dụ Tả Kim thấy Thịnh Uyên không định động đậy, cũng không giả câm nữa.
"Thơm một cái.
"
Tiếng nói vội vàng, khàn khàn bập bẹ, âm thanh phát ra từ trong cổ họng của hắn vẫn luôn như vậy.
Thịnh Uyên từ chối: "Không thơm.
"
Ban ngày ban mặt, cậu vẫn còn muốn làm người.
Hàng mi Dụ Tả Kim buông xuống.
Thịnh Uyên: "Giả bộ đáng thương cũng vô dụng.
"
Giả vờ cũng không giống, không biết đến khi nào Dụ Tả Kim mới có thể ý thức được mà đi sửa chữa lại khả năng diễn xuất vụng về của hắn.
Dụ Tả Kim buông cậu ra.
Thịnh Uyên ngạc nhiên, không ngờ hắn có thể buông tha dễ dàng như vậy.
Cậu nhìn bóng dáng mới đàm phán thất bại của Dụ Tả Kim trước mặt mình, an ủi: "Chỗ này là khu lớp họ! ưm! "
Chuông vào lớp reo vang, Dụ Tả Kim níu Thịnh Uyên hôn mạnh một cái, sau đó cất bước rời đi giống như không có chuyện gì.
Bóng lưng bày tỏ: Trễ học mất rồi.
Thật Nỗ Lực thoát ra khỏi che chắn đã trông thấy ngay cái miệng mới bị gặp một miếng của Thịnh Uyên.
[Hệ thống: Lúc đấy cậu nghe lời tôi có phải đã chẳng đến nỗi xảy ra nhiều chuyện thế rồi không.
]
Thịnh Uyên:!
[Hệ thống: Cậu biết tại sao cậu ta hôn miệng cậu không?]
Thịnh Uyên: "Tại sao?"
[Hệ thống: Bởi vì lúc nãy cậu ta đã cho cậu cái mặt mà cậu không cần.
]
Thịnh Uyên:!
Thật Nỗ Lực bây giờ càng ngày càng ngông cuồng.
Nó đã không còn là Thống Thống bé bỏng thút thít vì ký chủ không chịu làm nhiệm vụ hồi trước nữa.
Buổi chiều, lớp 8 9 10 cùng lúc tiến hành kiểm tra Vật Lý.
Vào tiết tự học buổi tối, Thịnh Uyên và đại diện môn Vật Lý của lớp họ đi tới văn phòng bộ môn Vật Lý tìm giáo viên Vật Lý lớp 12 – 6, muốn thuyết phục thầy tới lớp 6 giảng đề.
Vừa vào bên trong đã thấy các thầy cô khác đang sôi nổi trò chuyện, khí thế ngất trời.
Giáo viên Vật Lý lớp 8 9 10 gồm hai giáo viên, thầy Lý chỉ đảm nhiệm môn Vật Lý lớp 12 -10.
Hai giáo viên đang ngồi quanh một bàn làm việc, thầy Lý vỗ lên chồng bài kiểm tra còn chưa được chấm của lớp số 10.
"Tôi đã từng giảng dạng bài tập lớn cuối cùng trong đề, chắc chắn chúng nó đều sẽ làm được!"
Quả thật không khác gì cho đề.
Thầy Lý sục sôi tinh thần chiến đấu, lòng tin tràn đầy.
Lúc này ánh mắt của Thịnh Uyên và đại diện môn Vật Lý nhìn về phía thầy đã thay đổi.
Thật Nỗ Lực:?
Sao thế?
Thịnh Uyên: "Tuổi đã cao, không nên vậy.
"
Đại diện môn Vật Lý: "Sao thầy ấy vẫn còn ôm ý nghĩ ngây thơ như thế".
Thật Nỗ Lực:!
Các cậu là ma quỷ đúng không?
Quả nhiên hiện thực đã giáng một đòn nặng nề cho thầy Lý, bài tập lớn cuối cùng chỉ có một phần ba học sinh lớp 12 - 10 làm được.
Đại hội thể thao sẽ bắt đầu vào hai ngày tới, trái tim của học sinh đã sớm bay đi.
Thầy Lý cầm tờ đề kiểm tra, hôm trước thầy đứng trên bục giảng hỏi đã hiểu chưa, tất cả đều nói đã hiểu!
Thế giới này tràn ngập sự lừa gạt.
Sáng sớm hôm sau Thịnh Uyên đi cùng Dụ Tả Kim tới trước tòa nhà giảng dạy liền trông thấy một tấm bảng trắng đã được dựng lên ở đó, đây là một chiếc bảng khác, không hề đơn điệu như chiếc bảng trắng lần trước, trên bề mặt còn dán mấy món đồ ăn vặt nho nhỏ.
Khá mới lạ.
Thịnh Uyên bước tới xem.
Bên cạnh mỗi một món đồ ăn vặt đều được viết một đề bài Vật Lý, chỉ cần giải ra đáp án là có thể lấy món đồ ăn vặt bên cạnh đi.
Đây là phương pháp mà tổ bộ môn Vật Lý tối hôm qua đã thống nhất nghĩ ra, sau đó tới tìm Đầu Sắt thực hiện dự án nho nhỏ này.
Đầu Sắt trên đường đi làm bắt gặp hai người đang dừng bước bên cạnh bảng trắng: "Hai em cũng làm một bài đi?"
Thịnh Uyên nâng bút làm một bài lấy cây kẹo que, Dụ Tả Kim nhìn đề bài Vật Lý trước mặt, thành thật mở miệng.
"Không biết.
"
Hắn không viết.
Thầy chủ nhiệm giáo dục nhìn đề bài Vật Lý, dạng đề này chỉ suy nghĩ một chút là có thể viết ra ngay.
"Học trò của ai?"
Dụ Tả Kim không nói gì, ánh mắt lại nhìn về phía phương xa.
Chỉ thấy ở xa xa có thầy Lý đang trên đường đi làm.
Không nói lời nào nhưng lại như đã nói.
Dụ Tả Kim: Thầy tôi - lão già Lý.
Thầy Lý:!
Thằng học trò phản nghịch.
Buổi chiều lúc Dụ Tả Kim đến hỏi đề, thầy Lý lấy bài kiểm tra của hắn ra, thứ duy nhất khiến thầy vui mừng là Dụ Tả Kim đã làm đúng bài tập lớn nhất, nhưng!
Thầy Lý chỉ vào bài