Chương 46.
Một vố đau
Chị Y Dạ, sao chị trông thất thần thế? tiểu Viên đi vào phòng thấy Y Dạ đang ngửa hồn theo mây thì tò mò.
Y Dạ nhìn tiểu Viên một cái thì định thần lại.
A...!không có gì! Chỉ là có một số chuyện làm phiền chị một chút ấy mà!
Làm phiền...? tiểu Viên nghiêng đầu.
Không có gì đâu! Không phải lúc này em vẫn đang học võ sao?
Em học xong rồi! A Tiêu thì vẫn đang học, lão sư nói em có thể đi chơi cũng được, không nhất thiết phải ở lại.
Tiểu Viên lại theo thói quen, chạy lại ngồi bên cạnh Y Dạ.
Haizz,...!em thật sự rất giỏi đấy, còn ngoan ngoãn nữa! Cô xoa xoa đầu tiểu Viên.
Tiểu Viên nhìn vào Y Dạ, như đoán ra điều gì đó.
Chị,...!có phải chị đang buồn về việc không tăng cấp được phải không ạ?
A...!haha! Chị không sao đâu! Cũng không hẳn là đang lo mấy! Y Dạ cười gượng.
...!Em xin lỗi...!tiểu Viên nhỏ giọng.
Tại sao em lại xin lỗi chứ? Đó không hẳn là lỗi của em đâu!
Tiểu Viên lại định nói gì đó thì ngừng lại.
Hả? Không hẳn?...!Vậy là chị biết rồi?
Ừ thì...!chị biết về việc loài rồng có nhiều khí, em lại còn là bạch long...!Khí quá nhiều dẫn đến việc linh khí bị áp chế.
Không thể tăng cấp!
...!Em xin lỗi! tiểu Viên cúi đầu.
Đã nói là không phải lỗi của em mà! Thực sự thì khí thường trong người chị nhiều lắm! Chắc nhiều hơn cả phần của em đổ vào cho nên...!Vốn là việc tăng cấp của chị cũng khó rồi!
*Thực sự là của tiểu Viên cộng vào nhân đôi, còn của riêng bản thân mình đã là nhân 3-5 rồi.
Không nhiều hơn mới là lạ* Y Dạ cười khổ.
...!tiểu Viên không nói gì, vẫn cúi đầu.
Gì vậy chứ, tên nhóc này! Đã nói không phải lỗi của em mà! Y Dạ nhấc tiểu Viên lên, cho ngồi vào trong lòng.
!!! tiểu Viên ban đầu ngạc nhiên, sau đó bối rối và cuối cùng đỏ mặt tía tai ngồi im không phản ứng.
Thực sự thì, chị vẫn có thể học văn tự để bù vào việc bị chậm tiến trình tăng cấp mà nhỉ? Chị giờ không quá quan trọng về việc cấp bậc nữa!
...!Chị muốn chuyển sang văn tự? tiểu Viên ngước cái khuôn mặt đỏ ửng lúc nãy, giờ đã nguội bớt lên.
Hmm...!không chuyển hẳn sang đâu! Chị sẽ học cả khí và linh khí.
Thực sự thì việc khí của chị nhiều cũng khá có lợi! Chị có thể học văn tự rất nhanh và cũng có thể áp dụng thuần thục nữa!
Ưm...!nế...!nếu chị muốn thì em có thể giúp! Em rất thông thạo về mặt cổ văn tự và văn tự nên...!nếu chị cần gì cứ nói! tiểu Viên ánh mắt kiên định nhưng giọng nói lại hơi chút ngập ngừng vì vẫn đang bị ngại.
...!Được thôi? Y Dạ mặt tỉnh bơ.
Vậy khi nào chị cần, hãy giúp chị nhé?
!! Vâng!
Ngoan, ngoan! Y Dạ lại xoa đầu cậu bé đang ngồi trong lòng, mặt thỏa mãn.
*Ôi trời ơi! Cái thằng nhóc này vậy mà hiểu chuyện ghê.
Thức thần nhà ai mà dễ thương thế này*
.....
Y Dạ đã dành cả ngày hôm đó để nghiên cứu thêm về văn tự và cổ văn tự.
Khí trong người cô tràn ra, chuyển động không ngừng cả ngày hôm đó.
.....
Sáng sớm, Y Dạ cùng tiểu Viên đi dạo bộ, coi như thể dục.
Ồ! Đây không phải thập tam muội sao? Muội cũng đi dạo buổi sáng? Một cô bé mặc một bộ y phục xa hoa đi tới.
Thỉnh an tam tỷ tỷ! Chúc tỷ tỷ buổi sáng tốt lành! Y Dạ cúi đầu, tiểu Viên bên cạnh cũng cúi theo.
? Đây là thức thần của muội? vị tam công chúa kia chỉ vào tiểu Viên.
Vâng! Tên của em ấy là tiểu Viên!