Tâm sự của tác giả:
Xin chào các bạn độc giả yêu mến của Tiểu Phượng Cửu ( tên của tác giả đại nhân đó ).
Ừm thì...!chả biết nói sao nữa, đây là lần đầu tiên Tiểu Phượng Cửu viết truyện nên chỉ mong là mọi người, các vị độc giả có thể đọc thử truyện đầu tay của Cửu và cho Cửu những lời nhận xét từ mọi người nha! Tiểu Cửu ko trông mong là tác phẩm đầu tay của mình có được hạng cao hay không mà cái Tiểu Phượng Cửu muốn đó chính là những lượt like, đọc truyện và những lời nhận xét của mọi người.
Mong mọi người yêu thương tác phẩm đầu tay của Cửu và yêu thương cả Cửu nữa nha!!♡♡♡
Giới thiệu nhân vật trong truyện:
- Nữ chính: Tô Mỹ Lệ
+Tuổi: 24
+Ngày sinh: 15/06/1996
+Tính cách: kiếp trước thì bảo thủ, luôn thích bám theo tra nam Ngôn Cảnh còn kiếp này thì...( độc giả đọc rồi sẽ biết )
- Nam chính: Bạch Tiêu
+Tuổi: 28
+Ngày sinh:6/11/1992
+Tính cách: lạnh lùng, cao ngạo,nhưng khi gặp được nữ chính thì lại là 1 người cuồng vợ ( ổng chiều bà Lệ Lệ quá trời
- Nam phụ 1: Tần Liệt
+Tuổi: 28
+Tính cách: ( bạn thân thanh mai trúc mã từ nhỏ của nữ chính ) tốt bụng, đối với những người phụ nữ khác thì lạnh lùng nhưng với nữ chính thì hiền khô ( chuẩn kiểu người 2 mặt
- Nam phụ 2: Lăng Vân
+Tuổi:26
+Tính cách: ( trong 1 lần bị ám sát thì vô tình được nữ chính cứu nên yêu luôn ) bí ẩn,ít nói,...ông trùm của Hắc Viêm Bang- tổ chức xã hội lớn thứ ba TG
- Nữ phụ: Chu Doanh Doanh ( là bạn thân khi trùng sinh của nữ chính, vô cùng tốt bụng và dễ thương đâu giả tạo như con bạch liên hoa kia đâu)
PHẦN GIỚI THIỆU NHÂN VẬT CỦA TRUYỆN ĐÃ KẾT THÚC, VỀ PHẦN ĐÔI CẨU NAM NỮ KIA THÌ.....!KỆ ĐI
Bắt đầu vào truyện nhá!!!
Tôi- Tô Mỹ Lệ vì quá tin tưởng người bạn thân 10 năm của mình Vỹ Vỹ mà bị chết.
Còn có người mà tôi yêu nhất- Ngôn Cảnh trong lúc tôi thập tử nhất sinh đã tặng tôi 1 món quà khiến tôi nhớ mãi không quên , chính là sổ đăng kí kết hôn của đôi cẩu nam nữ đó.
Tôi tự hỏi kiếp trước mình đã làm điều gì sai trái với họ đâu mà sao 2 người họ lại phải đẩy tôi đến bờ vực của cõi chết như vậy! Vỹ Vỹ, người bạn trước giờ tôi đều coi là người nhà, nhờ có tôi mà cô ta mới được sống 1 cuộc sống ấm no, chống đối cả gia tộc chỉ để bảo vệ cho cô ta vậy mà bây giờ tôi nhận lại được gì?!
* khóc nấc lên*
* nghẹn ngào nói tiếp *
Tôi chỉ nhận được sự phản bội đau đớn từ cô ta.
Không chỉ có cô ta, mà vì cả tên tra nam đáng ghét kia nữa, nhà anh ta không có tiền đi học, tôi lén lút xin ba bảo hiệu trưởng trường tặng anh ta suất học bổng.
Vì anh ta mà tôi từ bỏ danh hiệu ảnh hậu, rời khỏi giới giải trí, và vì anh ta mà tôi đã từ bỏ học trường sân khấu điện ảnh mà tôi hằng mong ước.
Vậy mà....anh ta lại biến tôi trở thành 1 con ngốc luôn đi theo anh ta làm 1 cây rút tiền di động cho đến khi tôi chết
* Hồi tưởng lại kiếp trước*
(Năm 2011: Trường cấp 3 Đế Đô)
Tô Mỹ Lệ nhìn thấy Ngôn Cảnh đang đi từ phòng học ra liền vội chạy lại hỏi
*Thở hồng hộc*
-" Đợ..i..
đợi..
đã Cảnh ca ca"
Nghe thấy tiếng của Tô Mỹ Lệ, Ngôn Cảnh quay lại với gương mặt lạnh như băng hỏi:
-" Có chuyện gì ? Sao cô lại chạy đến tìm tôi ?"
Lúc này, Tô Mỹ Lệ đã đỡ mệt hơn, đứng thẳng người dậy trả lời:
-" Em...e..m..
chỉ là...chỉ...!là"
* Lắp bắp ngại ngùng hồi lâu, cô quyết định nói:
-" Cảnh ca ca, người ta chỉ là nhớ anh quá mà thôi !"
Rồi cô tiến thêm 1 bước về phía Ngôn Cảnh, đưa cho anh ta túi đồ đựng đồ ăn sáng mà cô chuẩn bị.
-" Em có chuẩn bị cho anh ít đồ ăn sáng, còn nóng anh ăn đi kẻo nguội mất"
Ngôn Cảnh liếc nhìn túi đồ ăn sáng đang còn nóng hổi kia rồi lại quay lại nhìn khuôn mặt đang thẹn thùng của Tô Mỹ Lệ.
-" Tôi không ăn đồ cô nấu đâu, mang về mà tự ăn 1 mình đi "
Tô Mỹ Lệ sững người , cúi mặt xuống với vẻ mặt buồn bã, cô cố kìm những giọt nước mắt của mình lại và ngẩng đầu lên gượng cười.
-" Nhưng anh không ăn sáng thì làm sao mà có sức học tiếp được ? "
-" Tôi ăn rồi"
* Một giọng nói lạnh lùng vang lên*
-" À ..
anh ăn rồi ạ !"
-" À em còn 1 chuyện muốn hỏi anh.
Năm nay là cuối cấp rồi anh định thi vào trường nào"
-" Hồ Bắc"
Trả lời xong, Ngôn Cảnh quay ngoắt đi, để lại mình Tô Mỹ Lệ đang bối rối.
Cô bối rối vì trường đại học mà cô muốn thi vào là sân khấu điện ảnh nằm ở Bắc Kinh còn trường anh muốn thi vào lại là trường Đại học Hồ Bắc.
2 trường ấy rất xa nhau, nếu muốn đi từ trường của cô đến trường anh thì phải mất 7 tiếng.
Đứng lặng 1 lúc lâu ở đó, cô quyết định rời bỏ ước mơ của mình để đi theo tình yêu đơn phương của cô.
* Ở 1 khung cảnh khác *
Ngôn Cảnh đang đi về phía sân sau của trường để tập bóng thì nhìn thấy Vỹ Vỹ đang đứng trước sân bóng như đang đợi ai đó đến.
Ngôn Cảnh tiến lại gần Vỹ Vỹ:
-" Em đứng đây đợi ai à ? "
Trái ngược với sự thờ ơ và lạnh lẽo khi anh ta ở bên Tô Mỹ Lệ là một sự ấm áp, dịu dàng dành cho Vỹ Vỹ.
-" Cuối cùng cũng đợi được anh rồi ! Em đến mang đồ ăn sáng cho anh nè, hơi muộn một tí.
Không biết anh ăn sáng chưa ?"
-" Anh chưa ăn, cuối cấp rồi anh bận