Nói rồi cô cùng Lâm Nguyệt đi vào lều trước để lại hai người đàn ông bất đắc dĩ phải ở chung với nhau kia.
Nhìn biểu cảm hai người họ, thật khiến cho cô và Lâm Nguyệt cười chết mất.
Trong khi lều của hai người con gái đang vui vẻ cười nói thì lều kia lại im ắng đến đáng sợ.
Hai người mỗi người một bên, quay lưng vào nhau, phân chia sẵn ranh giới.
-“ Adeline, cô nói xem hai người họ ở bên kia liệu có ổn không vậy ? “
-“ Yên tâm, không chết người đâu ! Với cả cô lo làm gì chứ, Tiêu Tiêu có võ mà.
“
-“ Ừm ! “
.....
-“ Cô...!có thể gọi tôi là Ade, đấy là tên ba mẹ hay gọi tôi ! “
Cô có hơi bất ngờ, ở Pháp thường chỉ có những người thân thiết với nhau lắm mới trao đổi tên thân mật với nhau như vậy.
Không ngờ rằng cũng có lúc Adeline cô ấy lại nói với cô, có vẻ tình cảm của hai người thực sự đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
-“ Tôi tưởng...!“ _ cô ấp úng
-“ Sao ? Cô tưởng gì ? “ _ Lâm Nguyệt gương mặt bình thản đáp lại.
-“ Tôi còn cứ tưởng..
cô vẫn còn ghét tôi chứ ! Dù sao thì đúng như cô nói, tôi đã cướp đi ánh sáng duy nhất của cuộc đời cô.
“
-“ Haizz có gì đâu chứ ! Chuyện đó tôi quên rồi, dù sao đời còn dài trai còn nhiều, bổn tiểu thư đây việc gì phải đi tranh đàn ông với cô chứ.
Cũng...!chưa chắc Tiêu Tiêu đã là ánh sáng của cuộc đời tôi ! “
Đúng là hay cho cô nói “ Đời còn dài, trai còn nhiều “ mà, Lâm Nguyệt tính cách cô ấy đúng là không tệ, đúng như những gì anh nói.
Cô ấy thật sự không để bụng mấy chuyện này, đúng là cô có hơi suy nghĩ nhiều rồi.
Vì chuyện này mà ăn không ngon, ngủ không yên, trong lòng có chút cảm giác tội lỗi.
-“ Thôi đi, đừng nhắc đến mấy chuyện đấy nữa ! Cô nói xem, liệu tôi và Lăng Vân....!có khả năng không ? “
-“ Hả ? Gì cơ ? “ _ cô bất ngờ.
Có chút giật mình đó ! Lâm Nguyệt...!sao cô ấy có thể hỏi thẳng vấn đề đó mà không chút e thẹn nào vậy ? Khác hẳn lúc cô ấy đứng trước mặt Lăng Vân.
Đúng là có chí khí, phụ nữ ngày nay nên như vậy ! Dũng cảm yêu, can dảm nói lên tấm chân tình của mình, như vậy dù có thành hay bại đều sẽ không cảm thấy tiếc nuối, cũng sẽ không phải dùng đến từ “ Giá như “.
-“ Ừm...!thì, tôi nghĩ hai người có thể đó ! Về tính cách hay về ngoại hình hay xét về danh phận, địa vị đều tương xứng.
Cố lên tôi tin cô có thể hạ gục trái tim Lăng Vân mà ! “
-“ Ừm, tôi sẽ cố ! “ _ Lâm Nguyệt mừng thầm trong lòng.
-“ Nhìn bên ngoài thế thôi chứ Lăng Vân cậu ấy là người ấm áp đó ! Ngoài lạnh trong nóng ấy mà, cô cứ thử thu hẹp khỏang cách giữa hai người thử xem.
Biết đâu chừng lại thành