Nghe thấy những tiếng khen ngợi không ngớt ấy của các nhân viên trong công ty, mặt Tô Mỹ Lệ lại đỏ ửng lên.
Chưa bao giờ cô cảm thấy ngại ngùng như bây giờ.
Bạch Tiêu đứng bên cạnh cô, nhìn thấy mặt cô lại đỏ ửng lên như vậy, anh không nhịn nổi, phải phì cười với hình ảnh đáng yêu đang ở ngay trước mắt.
-" Em xấu hổ vậy sao tiểu Thố tử ?! Thật là dễ ngại ngùng quá mà ! "
-" Xía ! Anh....!"
-" Thôi được rồi không trêu em nữa tiểu Thố tử.
Anh đưa em về nhà nào ! "
-" Ừm ! "
Anh nắm lấy tay cô, dắt cô băng qua những hàng người trải dài từ đầu đến cuối đại sảnh công ty, ánh mắt họ tràn ngập sự ngưỡng mộ đối với Tô Mỹ Lệ.
Có lẽ trong lịch sử, chưa ai có thể khiến cho vị tổng tài cao cao tại thượng, hỉ nộ vô thường này nói những lời đường mật để dỗ dành.
Ra ngoài cửa, anh chạy ra phía trước để mở cửa ghế phụ cho cô, tận tình chăm sóc cô.
Không quên lấy tay che đầu để cô không bị cụng đầu vào xe.
Thấy cô đã ngồi vào trong xe, anh liền đóng cửa rồi ngồi vào ghế lái của mình.
Trước khi nổ máy xe, anh cũng không quên tự mình cài dây an toàn cho cô.
Chỉ một vài hành động nhỏ đó thôi cũng đủ cho thấy anh yêu cô đến nhường nào.
-" Cảm ơn anh ! "
-" Không cần khách sáo với anh như vậy chứ ! Dù gì anh cũng là ông xã của em mà.
"
Sau đó, anh liền quay người về lại vị trí cũ, nổ máy xe và chuyển bánh.
Trên đường đưa cô về, anh và cô không biết đã nói bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất.
Có lẽ đây chính là thứ tình cảm mà người ta hay nhắc đến trong truyền thuyết : duyên định tiền kiếp.
Đến trước cửa nhà cô, anh dừng xe lại.
-" Đến nơi rồi ! Tôi vào trước đây.
"
-" Em không định ra mắt anh với nhạc phụ, nhạc mẫu à ? "
-" Cái gì mà nhạc phụ, nhạc mẫu ??? Anh xem quá nhiều phim cổ trang rồi đó ! "
-" Ừm thì...!nói theo kiểu hiện đại thì là bố mẹ vợ ! Em dẫn anh về giới thiệu với các tiền bối trong nhà đi đã chứ ! "
* Trầm tư suy nghĩ 1 lúc *
-" Được, nhưng để hôm khác ! Tôi phải chuẩn bị trước đã.
Hôm nay tôi mệt rồi ! "
-" Ừm