Hắn lấy tay kéo cô ra ngoài.
Bàn tay hắn nắm tay cô không dùng sức nhiều nên không bị đau tay.
Kéo cô ra đến cửa, hắn mới nói :
-" Sao không nói cho tôi biết ? "
-" Nói gì ? "_ cô giả bộ chưa hiểu hắn đang đề cập đến chuyện gì
-" Thật sự là không biết ?! " _ hắn nói với giọng trầm hẳn xuống, ánh mắt có chút sát khí tỏa ra
-" Tôi...!tôi ! Dù sao tôi cũng đã từng cứu anh 1 mạng, sao anh có thể nhìn ân nhân cứu mạng của mình bằng ánh mắt đó ! "
-".....!"
-" Dù sao thì anh đã đồng ý làm bạn với tôi rồi mà.
" _ hắn im lặng không nói gì, cô càng được đà lấn tới.
Bỗng chợt cô khựng lại vì nhớ ra 1 chuyện
^^ Bạn ?!?? Đúng rồi ha ! Sao mình không nghĩ ra được nhỉ ?! Đúng là ngốc quá mà.
Thiếu chủ của Hắc Viêm Bang là Lăng Vân ! ^^
Vì đã đoán ra được thân phận của Lăng Vân nên cô vô cùng vui vẻ, dường như là quên hết chuyện khó chịu vừa nãy.
Cô cười ngây ngốc, không ngờ đúng thật là gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.
Thấy cô ngây ngốc, hắn búng nhẹ vào trán cô 1 cái giúp cô quay lại hiện tại.
-" Nghĩ gì vậy ? Tôi đang hỏi em ! "
-" À...!à...!không có gì...!không có gì.! "
-" Tôi hỏi lại lần cuối sao không nói tôi biết em đã côd chồng ? "
-" Ờ...!thì...!tôi mới đăng kí kết hôn hôm trước mà hôm nay mới gặp cậu...!"
-" Mới hôm trước ?! Vậy là chưa có gì ? "
-" Có gì là có gì ? " _ lần này cô thật sự không hiểu lời hắn nói.
-" Ừm không sao ! Vậy là tốt rồi ! " _ hắn vừa nói vừa thở phào nhẹ nhõm.
-" Mà...!chuyện này sao tôi phải nói cậu biết ?! "
-" Vì tôi...!thích em ! "
Cô đỏ ửng mặt lên khi nghe thấy những lời ngọt như đường được thốt lên từ miệng của cái gã người đầy sát khí này.
Thế này thì chắc bị tiểu đường mất thôi !
Sau đó, hắn nắm tay cô vào lớp.
-" Đi..
đi vào lớp ! "
-" ...!ờ...!ừm...!"
Hắn nắm tay cô qua từng hàng ghế