Anh trầm mặc khi nghe cô nói, vô thức đã lỡ lời :
-" Không phải lớp 4 mà là lớp 1.
" _ anh nói, trong tâm có chút chạnh lòng.
Nghe thấy anh bảo vậy cô sửng sốt, lại 1 điều bất ngờ nữa.
-" Sao anh lại biết được chuyện này ? "
Lúc bấy giờ anh mới giật mình bất giác, kìm nén cảm xúc để đáp lại cô :
-" Anh có từng nghe em nói đến trong mơ mà ! " _ anh cười nhẹ với vẻ bình thường.
Trong mơ ? Cô đâu nhớ rằng mình bị nói mớ khi ngủ.
Nhưng thấy anh nói vậy chắc là đúng thật rồi bởi người xa lạ như anh làm sao biết được cô thích gì và hơn nữa là làm sao biết được quá khứ của cô.
-" Sao vậy ? " _ anh thấy cô có vẻ băn khoăn liền hỏi.
-" Không có gì ! "
...
Không khí lúc này có chút ngượng ngùng.
-" Thiếu gia, thiếu phu nhân....!đã đến nơi rồi ạ "
Câu nói của tài xế Lương đã giúp xé rách bầu không khí ngượng ngùng lúc ấy.
Nghe thấy đến nơi và chuẩn bị được ăn, tâm trạng của cô lại trở về bình thường, vô cùng vui vẻ.
Anh vẫn ga lăng như mọi hôm, đi ra trước rồi mở cửa xe cho cô.
-" Công chúa nhỏ đáng yêu, mời người ra ! "_ vừa nói, anh vừa cúi người xuống thấp giống như vị hoàng tử đang kính cẩn với công chúa của mình vậy.
Cô vui vẻ đi ra, không quên cảm ơn anh.
Hai người bước vào nhà hàng.
Nơi này vẫn không khác gì mấy so với hồi trước- cô nghĩ thầm.
Thấy anh, quản lí nhà hàng liền nhanh chóng bước tới nói với giọng kính cẩn rồi mời 2 người lên lầu dùng bữa.
Lên lầu, anh và cô vô tình đụng phải Bạch phu nhân và lão phu nhân cũng đang định đi ăn.
Thôi rồi, cảnh mẹ chồng nàng dâu mà cô lo sợ cuối cùng cũng tới rồi.
-" Dạ...!dạ con chào mẹ, chào bà ạ ! "
Cô có chút sợ khi đối diện với bên nhà chồng, nhìn cô rụt rè như vậy trông vô cùng dễ thương, đúng là một bé thỏ đáng yêu mà.
-" Bà, mẹ 2 người cũng đến đây ăn à ? "
-" Ừ.
Cháu dâu của ta đây sao ? Thật xinh đẹp " _ vừa nói, lão phu nhân vừa tiến lại gần cô nhìn cô với ánh mắt