Thiếu niên thân hình rất đơn bạc, đứng bên cạnh nữ tử lại còn thấp hơn một chút. Lúc này, hắn đang tựa người vào trong lòng nàng. Khiến người ta có cảm giác như chim nhỏ nép vào người.
Hình ảnh này, khiến Thương Nguyệt cảm thấy vô cùng cay mắt khó chịu. Rất muốn đi lên đem hai người bọn họ tách ra. Nhưng cũng may, chưa để cho hắn bực tức hơn, thì Huyết Minh cũng đã tránh thoát khỏi vòng tay của Ân Như Tuyết. Lảo đảo chạy đến trước đám người, thình thịch quỳ xuống.
"Cầu xin các vị tiền bối, mau đi dịch quán tương trợ đi. Đám người Triệu cô nương...đã xảy ra chuyện rồi..."
[...............] Một đại nam nhân có thể nhịn được mà quỳ gối trước mặt kẻ thù. Một là hèn nhát vô năng, hai thì chính là tâm cơ thâm trầm. Cũng không biết ký chủ nhà nó là thuộc dạng nào a.
Vốn dĩ bị hành động đột xuất của thiếu niên làm cho cả kinh. Nhưng khi nghe được lời hắn nói, Liễu Chính liền giật thót người. Lập tức đem hắn nâng dậy. Giống như nghĩ ra gì đó, ông cũng vội vàng quay đầu, phân phó cho mấy người bên cạnh:"Lương Vu, Đông Thư Kiệt, hai người các ngươi mau chóng đi tới dịch quán đi."
Được Liễu Chính giao phó, chẳng mấy chốc, hai cái trưởng lão già dặn đã lấy phi kiếm ra. Vận dụng linh khí, thoắt cái liền bay lên không trung, biến mất nơi góc trời tối đen. Bọn họ biết rõ, vị kia ở trong dịch quán là có thân phận quan trọng như thế nào.
Phái ra ngoài Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão, nhưng Liễu Chính cũng không có thả lỏng một chút nào. Đáy lòng vẫn còn hơi bất an. Lúc này, đám người ở đây chỉ còn lại có 7 người. Phân biệt là Ân Như Tuyết, Huyết Minh, Thương Nguyệt, Liễu Chính, Lý Phổ và hai cái nữ nhân nữa.
Trong đó, một cái nữ nhân bề ngoài thoạt nhìn còn rất trẻ, chỉ tầm 17 - 18 tuổi gì đó, dung mạo linh lung đáng yêu như một cái tiểu đồng nữ. Nhưng trên thực tế, tuổi của nàng cũng đã trên 500 có thừa. Nàng chính là Mạn Tâm, cung chủ Hoa Ảnh cung, Hàm Hương tiên tử. Tính theo bối phận, nàng xếp hạng thứ ba trong sư môn, là sư tỷ của Thương Nguyệt.
Hiện tại, Mạn Tâm là đang đứng tựa vào trên đầu cột, ngáp ngắn ngáp dài. Từ trên xuống dưới đều lộ ra vài chữ: Ta muốn ngủ. Cùng không khí cứng ngắc, trầm trọng ở đây, lộ ra vẻ không hợp với nhau.
Đứng ở một bên, bàng quan hết thảy. Nhưng khi thấy Huyết Minh không chút nào quan tâm đến mình. Trên mặt từ đầu tới cuối đều là lo lắng thần sắc, nôn nóng bất an. Gương mặt của Ân Như Tuyết lại càng thêm lạnh, lướt qua suy tư. Hắn..đây là làm sao?
Lúc này, sau một lúc lâu trầm tư. Liễu Chính cũng cau mày lại, liếc mắt đánh giá Huyết Minh. Từ khi thiếu niên này xuất hiện tới nay, bởi vì hoàn cảnh quá căng thẳng, nên ông cũng không có đủ thời gian quan sát hắn quá nhiều. Nhưng bây giờ vừa xem, Liễu Chính liền không khỏi kinh ngạc khôn kể.
Thiếu niên này, ngoại hình vô cùng xuất chúng, đẹp đến không chân thực. Mặc dù chỉ mặc một bộ y phục bình thường, trên người nhăn nhúm, chật vật. Nhưng khí chất hiên ngang cùng bất phàm trên người hắn, lại không hề bị lưu
mờ. Mặc dù đôi mắt là mù, nhưng lại khiến người ta không cách nào xem nhẹ đi hắn.
Niên cốt vừa chỉ 16, nhưng tu vi lại là Kiếm tôn cảnh tầng 5... Cái này...
Lựa chọn từ ngữ một hồi, Liễu Chính chỉ có thể lọc ra mấy từ: Nhân trung long phượng.
Một khỏa lão tâm không khỏi đập nhanh, Liễu Chính liền mang theo nụ cười hòa ái lại không mất uy nghiêm đi đến bên cạnh Huyết Minh. Ánh mắt tinh quang cùng không tha liền nhìn chằm chằm vào hắn. Liễm thanh hỏi:"Lão hữu là tông chủ của Vạn Kiếm tông, Liễu Chính. Hôm nay cũng may là có ngươi đến thông tri cho chúng ta. Vị thiếu hiệp này, không biết tính danh của ngươi là gì? Là hậu bối của nhà ai?"
Theo suy nghĩ của Liễu Chính, thiên tài sẽ rất ít xuất thân bần hàn. Bởi vì bọn họ cần rất nhiều tư nguyên, cũng như tài lực. Nếu không được thế lực nào trọng dụng, thường thì bọn họ sẽ đi đến hai loại kết cục. Một là bị người tranh đoạt, hai là chết yểu từ trong trứng nước. Chính là loại, ta không chiếm được, ai cũng đừng hòng chiếm được kia.
"Bẩm tiền bối, vãn bối họ Từ, tên là Huyết Minh. Về phần gia quyến của vãn bối...là không có." Được Liễu Chính hỏi thăm, Huyết Minh liền hiện lên vẻ thụ sủng nhược kinh. Nhưng lập tức, hắn đã không kiêu ngạo, không siểm nịnh, chắp tay đáp lời.
Huyết Minh cho bản thân thêm cái họ "Từ" này, dự liệu cũng vô cùng đơn giản. Bởi vì họ Huyết quả thật là vô cùng hiếm thấy. Hắn dám chắc, nếu hắn nói ra tên của mình chỉ là "Huyết Minh", thì theo bản năng, Liễu Chính nhất định sẽ nghĩ đến "Huyết Thiên Thần", cái tiện nghi lão cha kia của hắn. Việc này, cũng không phải là một tín hiệu tốt đẹp gì.
Mà biểu hiện của Huyết Minh rất tốt, ít nhất Liễu Chính là vô cùng vừa lòng. Nhất là khi nghe hắn nói không có gia quyến, Liễu Chính cũng càng thêm tò mò, xen lẫn một chút vui mừng. Nếu những lời hắn nói là thật, vậy thì có nghĩa, ông có thể quang minh chính đại đem hắn đào về cho Vạn Kiếm tông rồi a.
"Vậy thì Từ thiếu hiệp, không biết có thể để lão phu kiểm tra tư chất của ngươi một chút, có được không a?"
Nói ra lời này, Liễu Chính liền ẩn ẩn có phần chờ mong. Một thiếu niên có thể ngạnh kháng hơn 600 bậc Đăng Thiên Tập, 16 tuổi đã Kiếm tôn trung kỳ. Vậy thì...hắn rốt cục sẽ có loại linh căn gì? Tư chất cũng sẽ cao cỡ nào?
**Hôm nay vốn là không bạo chương. Nhưng nghĩ kĩ lại, chương này xem như là tặng free cho mấy bạn đọc giả thay lời cảm ơn a. Tym tym. (๑・ω-)~♥”