"Vãn bối..." Vẫn cúi đầu, chưa để Huyết Minh nói ra đáp án. Thì từ trong màn đêm, lại lần nữa xuất hiện bóng dáng của hai người. Chính là Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão vừa mới rời đi chưa đến một khắc trước.
Lúc này, trên mặt bọn họ đều là vẻ ngưng trọng. Sau khi thu hồi phi kiếm về, bọn họ liền đi đến trước mặt Liễu Chính. Muốn bẩm báo lại mọi việc. Nhưng, lúc này, Liễu Chính bỗng phất tay nói:"Trước hết đi vào điện nghị chính đi."
Biết rõ đây là chuyện cơ mật. Gật đầu, đám người liền theo sau Liễu Chính đi vào Vạn Thống cung. Lúc này, ánh mắt của Ân Như Tuyết vẫn là nhìn chòng chọc vào sau gáy của Huyết Minh. Mang theo nghiền ngẫm cùng khó đoán, nhưng vẫn không nói một lời.
Chẳng mấy chốc, đám người đã đi vào trong điện nghị chính. Sau khi Liễu Chính ngồi vào ghế chủ vị, những người khác cũng đã ai vào chỗ nấy. Đến khi đứng giữa đại sảnh chỉ còn lại Huyết Minh cùng hai vị trưởng lão. Liễu Chính mới nghi vấn:"Người đâu?"
"Bẩm tông chủ, người...đều đã chết hết rồi." Bị biểu tình hỷ nộ vô thường của Liễu Chính làm cho căng chặt thần kinh. Đông Thư Kiệt liền mồ hôi nhễ nhại nói ra. Lão là đang lo sợ Liễu Chính sẽ giận chó đánh mèo.
Đông Thư Kiệt vừa phóng xuất lời này, gương mặt của Liễu Chính quả thật là biến biến. Nhưng rốt cuộc, đã chuẩn bị trước tinh thần, Liễu Chính cũng chỉ thở dài một hơi. Sau đó mới tiếp tục truy vấn:"Vậy thì thi thể đâu?"
"Thi thể...không thích hợp cho quá nhiều người xem." Ngẫm nghĩ, Lương Vu vẫn là ăn ngay nói thật. Dù sao, khi nghĩ đến bộ dạng trước khi chết của Triệu Tử Hi. Lão vẫn là cảm thấy, phi lễ chớ nhìn.
Lương Vu đã nói như vậy, ngay cả Đông Thư Kiệt cũng gật đầu tán thành. Liễu Chính cũng không tiện đòi hỏi quá phận gì nữa. Vì vậy, ông liền tiếp tục hỏi thăm xuống:"Tử trạng của bọn họ thế nào?"
"Cái này...Triệu thánh chủ đã chết từ một canh giờ trước, về phần lý do chết thì vẫn chưa tìm được. Trương Kiệt, Đào Bách Ngạn, Hầu Tử, Hoa Sưu, bốn người đã chết vào tầm nửa nén hương thời gian. Là bị hạ độc vào rượu, khiến linh khí bị tứ tán. Sau lại chết bởi vết kiếm, máu huyết trong người đều bị hút khô. Theo miệng vết thương, cũng như đặc điểm thi thể đến xem...là cùng tác phong của Ma thần có điểm tương tự."
Nghe thấy việc này có liên quan đến tên ma chủng kia, Liễu Chính liền thầm than - quả nhiên. Lúc này, ông cũng không tiếp tục hỏi thêm điều gì nữa. Dư quang khẽ đảo qua người Huyết Minh.
Nửa nén hương trước, nếu tính theo khoảng cách đi bộ, thì thiếu niên này có lẽ vẫn còn đang trên đường đi tới Vạn Kiếm tông, có được chứng cứ ngoại phạm. Thế nhưng, việc này cũng không thể loại bỏ được hiềm nghi, hắn có thể chính là hung thủ. Dù sao những người khác đều đã chết hết, chỉ còn một mình hắn yên ổn đứng đây được thôi a.
Lòng mang hoài nghi, nhưng Liễu Chính cũng không có biểu lộ ra mặt. Chỉ là uy nghiêm nhìn Huyết Minh, bắt đầu thăm dò:"Từ thiếu hiệp, rốt cuộc khi nãy dịch quán đã xảy ra chuyện gì?"
Không riêng gì Liễu Chính, những người khác đều lập tức đặt mắt lên người Huyết Minh, cũng tức là nhân chứng duy nhất còn sống sót ở đây. Bị mọi người chú ý đến, Huyết Minh cũng không có rụt rè gì hết. Biết rõ đã
đến lúc bản thân phải đem "sự thật" giảng thoại, hắn liền tiến về trước vài bước.
"Bẩm các vị tiền bối, vãn bối cũng không phải là người của Lục Hưng hoàng triều. Phụ mẫu trong nhà là làm một chút sinh ý, vốn dĩ năm nay định mang theo vãn bối đến đây khảo khí, xin làm môn hạ của Vạn Kiếm tông. Nhưng là, trên đường đi qua U Ám Sâm Lâm, cả nhà của vãn bối đều đã bị ma tộc đồ sát. Chỉ còn duy nhất một mình vãn bối may mắn sống sót, trốn vào trong Lục Hưng hoàng triều."
"Hai ngày trước, sau khi vãn bối tiến vào Lăng Vân thành, hữu duyên gặp được Triệu cô nương cùng mọi người. Sau khi biết hoàn cảnh của ta, Triệu cô nương liền hứa sẽ giúp ta nói một tiếng, để ta có thể thuận lợi bái nhập Vạn Kiếm tông, trả thù cho phụ mẫu. Mà tối hôm nay, ta là mạo muội đi đến dịch quán, muốn cảm tạ Triệu cô nương một chút..."
"Nhưng lúc ta đến, chỉ có bốn người Trương đại ca đang ngồi uống rượu mà thôi. Bọn họ nói rằng Triệu cô nương đã nghỉ ngơi từ sớm. Khi đó, vãn bối cũng không muốn tiếp tục quấy rầy. Nhưng lại bị các vị đại ca cản lại, muốn cùng ta uống. Ta thật sự là không biết uống rượu, nhưng rốt cuộc cũng không thể khước từ bọn họ. Sau đó, bọn họ uống, ta chỉ ngồi một bên trò chuyện. Chưa đến một canh giờ sau, từ trong phòng của Triệu cô nương...lại đi ra một người..."
Huyết Minh nói rất lâu, nhưng lại rất rành mạch rõ ràng, từng chi tiết một đều nói vô cùng tỉ mỉ. Từ đầu chí cuối, đám người đều chỉ yên lặng nghe hắn nói, không ai mở miệng cắt ngang gì cả. Thế nhưng, khi nghe hắn nói trong phòng Triệu Tử Hi lại đi ra một người. Liễu Chính theo bản năng liền hỏi:"Là người nào?"
"Ta không biết, đôi mắt của ta từ bé đến giờ đều đã không nhìn thấy được gì. Ta chỉ có thể phán đoán một chút...Có lẽ là một thiếu niên, à...niên kỷ cùng ta không sai biệt nhiều, dung mạo... rất đẹp đi? Nhưng quan hệ với mấy vị đại ca kia, cũng không mấy gì tốt... Bọn họ giống như gọi hắn là...Viêm Lăng?"
[...............] Nếu không phải biết rõ hắn nói là giả, nó có lẽ sẽ tin lời hắn nói mất rồi. Không biết về sau sẽ có bao nhiêu nhân vật xuất hiện trong "huyễn tưởng" mà ký chủ tạo ra nữa đây.
**Kịch trường:
- -Từ Huyết Minh: Oa, oa, oa, ta bị Ma thần đuổi đánh a~
- -Từ Huyết Minh: Oa, oa, oa, Viêm Lăng lão tổ cũng truy sát ta a~
- -Từ Huyết Minh: Ô ô, bọn họ đều đang ăn hiếp ta!
- -Ma thần:...............
- -Viêm Lăng lão tổ:............
**Rốt cuộc Huyết Minh có bị nhân cách phân liệt cùng bệnh hoang tưởng không a, bọn họ là cùng một người mà! Online chờ, bệnh của hắn sắp không cứu được rồi.