Edit: Mèo Chè
“Em có nhà…” Thi Linh Khê khẽ lặp lại lời của Lâu Nguyên, cậu nhìn anh, chớp chớp mắt, chớp lên những cảm xúc dư thừa kia.
Cậu cong cong mắt, rồi lại nhếch nhếch khóe miếng.
“Lâu Nguyên, em nhớ rồi.” Cậu nghiêng đầu cọ chóp mũi Lâu Nguyên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, lướt qua rồi thôi.
Sau đó cậu lại dựa vào ngực Lâu Nguyên, ôm anh thật chặt.
“Cám ơn anh.” Cậu cảm thấy tỏ tình với Lâu Nguyên là quyết định chính xác nhất mà cậu từng làm.
Lâu Nguyên không đáp lời, anh ôm Thi Linh Khê, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, lại thỉnh thoảng hôn hôn tóc cậu.
Hai người ôm một hồi lâu, rồi lại từ trong phòng đi ra.
Ông Hà thấy Thi Linh Khê hoàn toàn không khác gì ngày thường, ông vỗ vỗ vai Lâu Nguyên, cũng coi như tỏ ý cám ơn anh, nếu không thì ông quả thật là không có cách gì an ủi Thi Linh Khê.
Nhưng mà sau này Thi Kính lại muốn thông qua ông để tới nói gì đó với Thi Linh Khê là hoàn toàn không có khả năng.
Thi Linh Khê cùng Lâu Nguyên tới văn phòng, Lâu Nguyên lại xử lý vài chuyện, Thi Linh Khê thì muốn đợi vận rủi chấm dứt hoàn toàn, thuận tiện còn giúp đỡ Lâu Nguyên một chút.
30 phút trôi qua, tới 6 giờ tối, “vận rủi phủ đầu” 12 tiếng liên tục của cậu cuối cùng cũng kết thúc.
Đồng thời, nụ hôn trước đó của Lâu Nguyên cũng hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của hệ thống, nhiệm vụ khiến cậu trải qua ngày hôm nay chật vật gấp đôi cuối cùng cũng hoàn thành, nhiệm vụ chính mới chắc là phải đến sáng ngày mai mới tuyên bố.
Mặt Thi Linh Khê nóng lên, chỉ là vì không cẩn thận nhớ tới nụ hôn khi nãy của Lâu Nguyên, hôn đến mức lòng cậu nóng hầm hập, ấm áp, thật ra xem như thoải mái…
“Xong rồi, chúng ta về nhà thôi.” Lâu Nguyên đi đến bên cạnh Thi Linh Khê, dịu dàng vuốt ve tóc cậu, sau đó ôm cậu vào lòng, ánh mắt chạm nhau, anh cũng không nhịn được đỏ đỏ tai.
Áo choàng của Thi Linh Khê vẫn ở trong phòng thay quần áo của trụ sở ban quân y, nên Lâu Nguyên cứ như vậy – dưới cái nhìn trừng trừng của mọi người – dắt Thi Linh Khê một đường đi tới đi lui một lần, họ bình tĩnh rời khỏi quân bộ về nhà, tùy ý những binh lính tình cờ gặp họ ở quân bộ buôn chuyện.
“Như vậy ổn không?” Thi Linh Khê giơ đôi tay vẫn nắm chặt nhau của cậu và Lâu Nguyên lên, ánh mắt trong vắt mang theo chút ý cười, cậu hỏi vậy, nhưng trong lòng cảm thấy rất tốt.
“Ổn.” Lâu Nguyên trả lời, anh nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay thon dài của Thi Linh Khê, lại nắm chặt một lát, rồi anh mới buông tay cậu ra, sau đó tập trung lái xe.
Thi Linh Khê thắt chặt dây an toàn, tiếp tục nghiêng người nhìn Lâu Nguyên, ánh mắt Lâu Nguyên nhìn nghiêng qua, Thi Linh Khê cười híp mắt nói: “Anh đẹp, ngắm anh tâm trạng tốt.”.
Truyện Linh Dị
Lâu Nguyên cười một tiếng, trong lòng cũng rất vui vẻ, anh thích nhìn dáng vẻ vui sướng của Thi Linh Kê, chứ không phải dáng vẻ toàn thân là gai khi đối mặt với bọn Thi Kính, không khí ngọt ngào vẫn luôn kéo dài đến khi tới cửa nhà.
Thi Linh Khê đã nói rõ ràng với Thi Kính, nhưng vẫn chưa nói với Hồ Nghi Quân.
Có mấy lời có thể nói với Thi Kính, nhưng lại không dễ dàng mở miệng nói với Hồ Nghi Quân.
“Tiểu Khê, mẹ làm chút bánh kem con thích ăn này, mang tới cho con ăn thử.”
Hồ Nghi Quân đi đến trước xe, sau khi Thi Linh Khê xuống xe, bà ta vén một góc tấm vải phủ trên chiếc rổ mà bà ta đang cầm trên tay.
Bà ta nhớ Thi Linh Khê rất thích ăn bánh kem, mỗi lần sinh nhật cậu, cậu đều có thể ăn mấy phần bánh kem.
“Tôi không thích ăn bánh kem, tôi chỉ vui vẻ khi hai người trở về thăm tôi thôi.” Cậu khá bình thường với bánh kem, cậu thích ăn thịt hơn, điểm này chắc là Lâu Nguyên biết, nhưng mẹ cậu – Hồ Nghi Quân vẫn không biết quá rõ.
Hồ Nghi Quân nghe vậy, khóe mắt hơi ửng đỏ, quả thật là bà ta có thua thiệt đối với sự trưởng thành của Thi Linh Khê.
“Tiểu Khê, con không giống với đứa nhỏ nhà khác, con là con của nhà khoa học, ba mẹ và ông của con đều là nhà khoa học, sau này con cũng vậy.” Đây là câu trả lời mà Hồ Nghi Quân từng nói cho Thi Linh Khê, đồng thời cũng không cảm thấy lời này có gì không đúng.
Bà ta cũng vẫn cho rằng Thi Linh Khê thích nghi rất khá trong gia đình kiểu này, có thể thông cảm cho bà ta và Thi Kính, nhưng bây giờ nhìn lại, dường như con của bà ta không cho là như vậy.
Ánh mắt Thi Linh Khê nhìn xuống, cậu quả thật không muốn nhìn Hồ Nghi Quân, cậu tình nguyện đối mặt với Thi Kính, nhưng vẫn không muốn nói đến mức quá rõ ràng với Hồ Nghi Quân.
Nhưng vận may của cậu vào hôm nay vẫn luôn không tốt, Thi Kính tới, Hồ Nghi Quân cũng tới tìm cậu.
“Giữa tôi và Đàm Viễn Sam, bà không thể chọn tôi, huống chi là tôi và… cha, bà về đi.”
Trước khi bọn họ tìm tới, Thi Linh Khê cũng không muốn làm cho quan hệ của họ quá bế tắc, một là không cần thiết, lại thêm cậu không muốn để cho Đàm Viễn Sam quá đắc ý.
Nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ không được xâm phạm ranh giới cuối cùng của cậu, hiện tại, Lâu Nguyên chính là ranh giới cuối cùng của cậu.
“Tiểu Khê, câu này của con là có ý gì?”
Hồ Nghi Quân thật sự không thể nào nghe hiểu, Thi Kính đã về tới nhà, nhưng ông ta không nói gì với bà ta cả.
Thi Linh Khê nghe vậy, lại thầm thở dài một hơi, nhưng cậu không bước tới gần, duy trì một khoảng cách thích hợp với Hồ Nghi Quân: “Ba năm trước, tôi đã nói với bà và cha, tôi không giống với đa số mọi người, hiện tại cha vẫn không thể chấp nhận.”
“Chúng tôi đàm phán thất bại, cho nên bà lại phải lựa chọn, tôi… hay là cha.” Thi Kính không tình nguyện nói những chuyện này với Hồ Nghi Quân, vậy vẫn chỉ có thể do chính Thi Linh Khê nói, mà kết quả lựa chọn cũng gần như bày ra ở trước mắt.
Cậu không sánh bằng đề tài khoa học trong tay Hồ Nghi Quân, không sánh bằng Đàm Viễn Sam ba năm làm bạn, huống chi là Thi Kính nửa đời vợ chồng với Hồ Nghi Quân.
Thật ra trong lòng Thi Linh Khê không có bao nhiêu oán hận, đây chỉ là lựa chọn mà thôi.
Cậu có thể tiếp thu Hồ Nghi Quân và cậu vĩnh viễn lạnh nhạt như thế này, nhưng lại không thể tiếp thu chuyện sau khi bà ta đối xử lạnh nhạt với cậu, mà còn có thể đối xử tốt với người khác.
Hình ảnh bà ta và Đàm Viễn Sam ôn nhu nói đùa, đối với Thi Linh Khê, thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc bị đâm bị thương.
Hồ Nghi Quân nhìn Thi Linh Khê, không rõ vì sao cậu có thể nói tàn nhẫn như vậy với bà ta, đồng thời trên mặt cũng không có bất kỳ thay đổi cảm xúc nào: “Chọn cái gì? Con bắt mẹ chọn cái gì? Con là con của mẹ, còn anh ấy là chồng của mẹ!”
“Cho nên, bà chọn cha đúng không?”
Thi Linh Khê giọng điệu lạnh nhạt xác định lại một lần với Hồ Nghi Quân, cậu bước tới gần một bước, nâng tay lên như muốn sờ tóc Hồ Nghi Quân, nhưng trong ánh mắt phẫn nộ không thể nào hiểu được của bà ta, cậu chậm rãi nắm tay lại rút về.
Khi Thi Linh rút tay