Edit: Mèo Chè
(*) Phi lễ: không lễ phép, khiếm nhã; ý ẩn là chỉ sự quấy rối về thể xác và mang ý tình dục.
Sắc trời tờ mờ sáng, Thi Linh Khê từ từ mở mắt ra, trong tầm mắt cậu là một cái chân, mà cậu còn đang ôm chặt cái chân này.
Ánh mắt của cậu nhìn men theo, thấy được chủ nhân của cái chân – chính là Lâu Nguyên đang nhắm mắt ngồi dựa vào gối nghỉ ngơi.
Mắt Thi Linh Khê chớp chớp, rồi mới hiểu sơ sơ hình ảnh này là sao.
Lâu Nguyên không cởi quần áo, đây là vì cậu ôm lấy chân của Lâu Nguyên, anh đi không được, nên mới ngủ như thế.
Thi Linh Khê ngồi dậy, ôm lấy Lâu Nguyên, ban đầu cậu định đỡ anh nằm xuống nghỉ ngơi, thì Lâu Nguyên đã mở to mắt, ánh mắt tỉnh táo, anh không hề ngủ.
“Chào buổi sáng.” Lâu Nguyên thuận thế ôm Thi Linh Khê, Thi Linh Khê cũng ôm anh chặt hơn.
“Sao anh không nằm xuống ngủ với em?” Chỗ nào Thi Linh Khê cũng từng ngủ qua, nên không cảm thấy chung giường chung gối với Lâu Nguyên có gì cả, ngược lại, cậu còn cảm thấy đó là một ý tưởng rất hay.
“Anh có thể ngủ với em…” Thi Linh Khê hôn cằm Lâu Nguyên rồi buông anh ra, cậu nằm xuống trước, xong lại ngửa đầu nhìn Lâu Nguyên: “Thời gian còn sớm, chúng ta vẫn có thể ngủ tiếp một lúc.”
Lâu Nguyên nhìn Thi Linh Khê, thầm thở dài khẽ khàng, cái gọi là “ngủ cùng” của Thi Linh Khê không hề có chút nghĩa ẩn dụ nào ngoài “đi ngủ”, hiện tại là tầm 5 giờ, quả thật là cách thời gian thức dậy bình thường của họ còn hơn nửa tiếng nữa.
Lâu Nguyên chậm rãi nằm xuống, sau đó Thi Linh Khê lập tức dựa qua, ôm lấy cánh tay của anh, lại nhẹ nhàng nắm chặt tay anh, mười ngón đan xen, cực kỳ thân mật.
Thi Linh Khê nhìn Lâu Nguyên nhắm mắt lại, lại chăm chú nhìn anh một lúc lâu, càng cảm thấy áy náy hơn: “Đôi khi yêu cầu của em sẽ hơi quá đáng, anh có thể từ chối.”
Hoặc có thể khôn khéo hơn một tí, ví dụ như bị cậu quấn lấy, vậy thì ở lại ngủ chung với nhau.
Ý chưa hết trong lời nói của Thi Linh Khê truyền vào trong tai Lâu Nguyên, anh nghiêng người qua, ôm Thi Linh Khê: “Ngủ tiếp với anh một lát, ngoan.”
Thi Linh Khê không thể nào biết rằng bản thân cậu và lời nói của cậu có lực hấp dẫn như thế nào đối anh, mà Lâu Nguyên anh là một người ông đích thực.
Thi Linh Khê không nói nữa, ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể để cho ôm, suy nghĩ trong mắt cậu dần đậm, một lát sau, mặt cậu đỏ hồng, chắc là cậu khiến cho Lâu Nguyên hiểu lầm rồi… Quả thật là lời của cậu rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm.
Cậu không nói lời gây hiểu lầm nữa, đối với họ mà nói, tiến thêm một bước quả thật là quá sớm.
Nửa tiếng sau, Lâu Nguyên và Thi Linh Khê cùng thức dậy, Lâu Nguyên về phòng anh rửa mặt, Thi Linh Khê cũng đi rửa mặt, thuận tiện tắm luôn, cậu không có chút ấn tượng nào đối với chuyện được Lâu Nguyên lau người giúp vào tối hôm qua.
Cậu xuống lầu đi vào vườn ươm tưới nước, xong lại đi tới phòng rắn xem trứng rắn, tinh hạch năng lượng hơi ảm đạm, cả quả trứng rắn cũng không thay đổi gì.
Cậu chưa ra khỏi phòng rắn, thì hệ thống nhiệm vụ đã đổi mới rồi.
Thi Linh Khê không hề lo lắng về nhiệm vụ hàng ngày, sau khi quan hệ với Lâu Nguyên tốt lên thì có thể đạt tới mức hoàn thành 60% một cách rất dễ dàng, ngẫu nhiên còn có thể hoàn thành 100%.
Chỉ có nhiệm vụ chính khiến Thi Linh Khê trải qua ngày hôm qua một cách vô cùng hỏng bét thì mới không thể coi thường.
[Nhiệm vụ chính Show ân ái 6: Ôm hôn định tình.
Thuyết minh bổ sung: Số nhân chứng vây xem phải lớn hơn 10.
Thời hạn nhiệm vụ: 3 ngày.
Cấp bậc nhiệm vụ: E (đơn giản)…]
Lúc trước Thi Linh Khê đã suy đoán sơ lược về các nhiệm vụ tiếp theo, hôn trán, hôn mặt, hiện tại chắc là tới môi, nhưng tính ra thì cậu và Lâu Nguyên thật ra đã hôn môi trước đó rồi, cậu vốn nghĩ có lẽ có thể tranh thủ lấy gói quà thưởng cấp S của nhiệm vụ hôm nay.
Sự thật chứng minh rằng cậu suy nghĩ quá nhiều, vây xem… còn phải có hơn 10 người vây xem! Cậu dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới phòng bếp rồi hôn Lâu Nguyên thì cũng không có 10 người tới hóng hớt.
Thi Linh Khê khẽ “hừ” một tiếng, rời khỏi phòng rắn rồi dạo trong phòng khách một lúc, cuối cùng cậu vẫn chạy tới phòng bếp, sau đó lại cọ từng bước một tới bên cạnh Lâu Nguyên, khi anh không hề phòng bị thì hôn một cái lên mặt anh.
Cậu cảm thấy đánh lén như vậy cũng được xem như là một cách luyện tập, luyện tập ở nhà thật tốt, chờ tới khi cậu đếm đủ 10 người, thì cậu lại đánh lén thêm lần nữa, hoàn thành nhiệm vụ.
“Ngoan, đừng quậy…”
Lâu Nguyên nghiêng đầu qua, Thi Linh Khê tiếp tục bước kế tiếp trong kế hoạch luyện tập “đánh lén” của cậu, cậu nhón chân, trực tiếp nghiêng người qua hôn lên môi Lâu Nguyên, khẽ cắn một cái, ánh mắt cậu cũng cong cong theo.
Tay Lâu Nguyên đặt lên nút vặn bếp gas, xoay tròn tắt bếp, một tay khác thì ôm eo Thi Linh Khê, không cho cậu cơ hội lướt qua rồi rời đi, khiến nụ hôn này sâu thêm chút nữa, mang đụng chạm giữa cánh môi họ kéo đến giữa hàm răng.
“Ngoan, ra ngoài chờ anh…” 10 giây sau, Lâu Nguyên buông Thi Linh Khê ra, hoàn toàn không ngờ rằng tới bây giờ nhiệt tình của Thi Linh Khê vẫn chưa biến mất, ngược lại còn trêu chọc tới vô pháp vô thiên hơn.
Thi Linh Khê ngoan ngoãn khẽ gật đầu, sau đó đi một bước quay đầu ba lần đi tới cửa phòng bếp, cậu nhìn bóng lưng của Lâu Nguyên, hậu tri hậu giác mới đỏ mặt tới mang tai.
Sau đó cậu vẫn lòng vòng trước cửa phòng bếp, không nỡ đến ghế sô pha cách xa Lâu Nguyên hơn một tí ở trong phòng khách.
Lâu Nguyên vừa bưng đồ ăn ra, cậu cũng tiến lên nhận.
Họ ăn xong, cùng ra ngoài đi làm, tới lối đi nhỏ giữa hai tòa nhà trong quân bộ thì mới tách ra.
Thi Linh Khê dừng bước, hơi lưu luyến nhìn bóng lưng của Lâu Nguyên, trên đường đi lúc nãy, có rất nhiều chỗ có nhân số vây xem trên 10 người.
Thi Linh Khê khẽ thở dài, ở chỗ nghiêm túc như quân bộ thì thôi bỏ qua, nhưng chỗ ngoài quân bộ đều sẽ là chỗ cậu “đánh lén” Lâu Nguyên.
Thi Linh Khê xoay người đi tới tòa nhà Ban Quân y, Xương Thái cuồng hóa dị năng vào hôm qua đang chờ cậu rồi.
Sau đủ loại kiểm tra, cậu phối thuốc cho hắn, lại cẩn thận dặn dò một phen, rồi mới cho Xương Thái rời đi.
Sau đó cậu kiểm tra thiết bị phòng thí nghiệm một lần như bình thường, xong mới bắt đầu thử điều chế thuốc thực vật dị hóa cấp B một cách cực kỳ tập trung, mọi suy nghĩ linh tinh trong lòng đều bị gạt đi, liên tục điều chế thành công 3 cây thực vật dị hóa.
Sau khi không ngừng thử liều lượng, cậu lại điều chế thành công một cây thực vật dị hóa cấp A.
Quả nhiên, độc của thú dị hóa cấp A chính là mấu chốt để điều chế thực vật dị hóa cấp A, xếp 6 ống thuốc ra, Thi Linh Khê cảm thấy khá là có thành tựu.
“Phát tài…” Đây là cảm nhận của Trình Mộc sau khi nhìn thấy 6 ống thuốc này, một cây thực vật dị hóa dùng tối đa cho 2 người, hiện tại Thi Linh Khê đã làm thành lượng dùng cho 6 người, còn hạ thấp tác dụng phụ, trực tiếp tăng lên gần 30% xác suất thăng cấp.
Cả hai chồng lên, cũng không chỉ là phát tài…
“Anh tìm Hùng Côn, để anh ấy sắp xếp người đưa về kho.” Thi Linh Khê thỏa mãn nhìn một hồi, dặn dò Trình Mộc một câu, ánh mắt lia ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Lâu Nguyên cầm theo hộp cơm im lặng nhìn cậu.
Trên mặt Thi Linh Khê không nhịn được mỉm cười, tránh né Trình Mộc và nhóm quân y hỗ trợ trong phòng thí nghiệm, trong chớp nhoáng, cậu từ nghiên cứu viên nghiêm cẩn biến thành cậu trai ngoan mềm nhà bên.
“Anh đến rồi.” Thi Linh Khê bước nhanh ra khỏi phòng thí nghiệm, đi tới bên cạnh Lâu Nguyên, cười khẽ nhìn anh, ánh mắt liếc quanh, rồi cậu lập tức nắm chặt tay anh, kéo anh tới văn phòng cậu dùng để nghỉ ngơi và cất tài liệu.
Lâu Nguyên gật gật đầu với ông Hà đi ngang qua cùng nhóm Trình Mộc đang vây xem, rồi đi theo Thi Linh Khê vào văn phòng, cũng thuận tay khóa trái cửa.
Lâu Nguyên đặt hộp cơm xuống, nói ra nguyên nhân anh tới: “Tới giờ ăn cơm.”
Bởi vì lo lắng Thi Linh Khê quá tập trung như ngày hôm qua, không để ý chuyện ăn cơm khiến bản thân đói lả, nên khi thấy sắp đến giờ, anh đã tìm tới trước.
“Ừm, chúng ta cùng ăn.” Thi Linh Khê gật gật đầu, xoa xoa bụng, quả thật là cậu đã đói rồi.
Lượng cơm đầy đủ, hai người ăn hết sạch.
“Đang nghĩ gì?” Lâu Nguyên dọn dẹp hộp cơm mà họ đã ăn xong, xoa tay, lại không nhịn được sờ tóc Thi Linh Khê, luôn cảm thấy hôm nay lúc cậu ở cùng anh, cậu luôn phân tâm nghĩ mấy chuyện kỳ lạ.
Thi Linh Khê nghe vậy, cũng không trả lời, mà đi tới phòng