Việc trừ tà bị thất bại , khiến cho họ vô bệnh viện.
Ai nấy đều bị thương nặng nề , Thiên Hà nhìn Tuyên Anh đang ngồi ôm mặt khóc trước giường của Vong Kỳ mà an ủi
" Em đừng khóc nữa "
" Là lỗi tại em , em nhiều lần khiến thầy ấy bị thương "
" Anh ta chỉ muốn cứu em thôi , em đừng khóc nữa "
Vong Kỳ nằm trên giường bệnh , vết thương đã được băng bó lại.
Đôi mắt ấm áp mở ra nhìn không trung như tìm kiếm gì đó , sau lại thất vọng hạ mi mắt.
Nhìn qua Tuyên Anh , cất tiếng ôn hòa
" Thầy không sao , đừng khóc nữa "
Tuyên Anh nhìn lên , cắn môi gật nhẹ đầu.
Thiên Hà nhìn vào điện thoại , sau đó vui vẻ nói
" Phu nhân và lão gia cho em về nhà rồi "
Tuyên Anh nhìn lên hạ mi mắt , sau đó gật đầu đứng lên nói
" Vậy em về trường thu dọn đồ "
Đôi mắt Tuyên Anh liếc qua Vong Kỳ , hắn mỉm cười gật nhẹ đầu ...
_____________________
Trở về ký túc xá , Tuyên Anh và Thiên Hà thu gom đồ đạc.
Tuyên Anh quay qua nói
" Chị , em đi hóng gió mát một chút "
" Em sẽ bị nhiễm lạnh đó , đừng đi "
" Không sao ạ "
Tuyên Anh nói rồi bước ra ngoài mặc kệ sự lo lắng của Thiên Hà , nhìn ánh hoàng hôn ấm áp.
Bước đi lững thững từng chút một , Tuyên Anh nhìn xung quanh mà mỉm cười nhẹ ...
" Sao vậy ? "
Âm thanh nhẹ nhàng cất lên , từ phía sau Tà Y đứng đó hỏi.
Chiếc áo khoác dài trắng không cài để nó tùy tiện tung bay trong gió.
Mái tóc vẫn bung thả lướt nhẹ ...!Tuyên Anh lắc đầu không nói.
Tà Y mỉm cười nắm tay cô ta kéo vào phòng của mình , ấn Tuyên Anh ngồi xuống giường bệnh.
Còn mình thì lấy hộp cứu thương băng bó lại cánh tay đang bị trầy xước của Tuyên Anh
" Em trông có vẻ không vui "
Tuyên Anh lúc đầu là sững sờ , nhưng sau đó lại hạ mi mắt.
Lắc đầu , mặc cho Tà Y băng bó
" Em đừng giấu cô , yên tâm.
Cứ nói đi "
" ...!Em ...!lại làm cho người đó bị thương vì mình "
" Hử ? Là người em yêu sao ? "
" Phải ...!"
Tuyên Anh gật đầu buồn bã , nước mắt chảy xuống nghẹn ngào nói
" Em thật vô ...!vô dụng ...!Lần nào cũng khiến người đó bị thương ..
hic ...!vì mình ...!"
" Bảo vệ em , có thể trong lòng hắn em cũng rất quan trọng "
Tà Y vừa băng bó vừa ân cần nói , Tuyên Anh nghe xong sững sờ nhìn qua
" Cô nói gì ? "
" Tên đó , chắc cũng yêu em.
Nếu không sao lại nhiều lần bảo vệ em ? "
" ...!Không thể ...!"
Tuyên Anh kinh ngạc cúi đầu , Tà Y đứng lên pha một ly cà phê nóng cho Tuyên Anh.
Nói
" Không phải ? Vậy sao lại bảo vệ em ? Giúp đỡ em mà không màng tính mạng của mình ? "
" ...!"
" Đàn ông là thế , có những người chỉ thích hành động.
Chứ nói ra thì lại không dám "
" ..
"
Tà Y bước tới đưa ly cà phê cho Tuyên Anh , tiếp tục nói
" Em nghĩ xem , hắn có hay mỉm cười với em không ? Lúc gặp nguy hiểm , người hắn ôm vào lòng có phải em không ? Hay hắn có ân cần nói cho em biết những điều tốt đẹp ? "
Tuyên Anh nhấp cà phê nóng , lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
Nhớ lại nụ cười ôn hòa của Vong Kỳ , lời nói và hành động của hắn ...!Gật nhẹ đầu
" ...!Có "
" Vậy thì hắn đã yêu em rồi , bảo vệ người con gái mình quan tâm đó là điều đàn ông sẽ làm và muốn làm nhất.
Cả hai đều hướng trái tim vào nhau , tại sao không tiến tới ? "
Tà Y đưa tay gõ lên mặt bàn , Tuyên Anh mỉm cười nhẹ đặt ly cà phê xuống đứng lên .
" Cảm ơn cô , em xin phép "
Tà Y nhìn theo bóng dáng của Tuyên Anh , khóe môi vươn lên nụ cười lạnh .
_______________________
Trong không gian :
Cô đứng trong không gian đầy kệ sách , một cái bàn đặt ngay trước mặt cô.
Đôi mắt đỏ tựa như những gì u tối nhất phản chiếu mọi thứ , xinh đẹp lại đáng sợ dị thường.
Bàn tay cô cầm lên một lá bùa màu cam đậm , cô đưa ngón tay trỏ lên.
Từ ngón tay xuất hiện một đường máu đỏ tươi , cô hạ mi mắt.
Sau đó viết máu lên mảnh bùa , khóe môi lẩm nhẩm gì đó ...
Đôi đồng tử mang theo lạnh lẽo thấu xương , đánh vào tâm hồn người một cách âm hàn nhất.
Lá bùa phát ra tia sáng , lơ lửng giữa không trung.
Cô nhìn vào nó , đáy mắt như xẹt qua tia lửa.
Ngọn bạch hỏa bốc cháy bao trùm lấy lá bùa khiến nó xoay vòng ...
Hai tay cô chống xuống bàn , mái tóc tím mượt mà rũ xuống.
Đôi mắt trở nên kỳ lạ , như đang đấu tranh gì đó.
Phút chốc sẫm một màu đỏ vô thức , phút chốc lại biến thành ánh mắt có lập lòe tia sáng quang tinh ...!Cô vươn môi cười lạnh ...
" Ha ha~ ...!"
______________________
Tuyên Anh trở về nhà , nhìn thấy ông bà Tự liền quỳ xuống cúi đầu
" Con xin lỗi ba mẹ "
Bà Tự liếc qua , lời nói từ tốn nhẹ nhàng
" Đứng lên , đi hối cãi với tổ tiên "
" Rõ "
Tuyên Anh từ từ đứng dậy , bước lên lầu vào căn phòng chứa bài vị.
Hai đầu gội khụy xuống , tay chấp lại thành khẩn.
Thiên Hà đứng ngoài cửa nhìn , người ngoài sẽ không được phép bước vào trong.
Quản gia đi tới , giọng nói trầm thấp
" Sao rồi ? "
" Đã thất bại "
Thiên Hà hơi cúi đầu rồi trả lời , đôi mắt mang theo tia chua xót nhìn vào bên trong.
Quản gia trầm ổn cất tiếng
" Hai ngày nữa sẽ thực hiện nghi thức ban phước một lần nữa "
" Đã rõ ! Thưa quản gia "
____________ ___________
Mặt trăng trên cao chiếu rọi cả căn biệt thự âm u mang theo sự huyền bí ấy.
Màn đêm lạnh lẽo kéo dài cả khoảng không trung ...!Tuyên Anh nằm trên giường trằn trọc nhớ về Vong Kỳ.
Trái tim trở nên ấm áp lạ thường khi nhớ tới nụ cười của hắn.
Đang chìm đắn trong sự mê mang thì từ cơ thể bỗng nhiên có một luồn nhiệt nóng bức như thiêu đốt thân thể cô ta.
Ngồi dậy đưa tay lên lồng n.gực ...
Cạch !!!!
Cửa phòng Tuyên Anh bỗng nhiên bật mở , từ ngoài Tự Hinh bước vào.
Gương mặt trung niên mang theo lưu luyến , Tuyên Anh kinh hãi.
Cố giữ bình tĩnh lễ phép
" Cậu ! Đã khuya không biết cậu có gì muốn nói ? "
" Nói ? Ta tất nhiên có chuyện muốn nói "
Tự Hinh bước tới ngồi bên giường , hai má Tuyên Anh đã ửng hồng.
Hơi t.hở dốc nóng bỏng phả ra , Tự Hinh đôi mắt kinh ngạc , hỏi
" Con bị sao vậy ? "
" Không biết ạ ! Cậu nếu có chuyện , xin phép sáng mai nói ạ "
Tuyên Anh đưa tay ôm lấy n.gực , xê dịch qua gần sát giường tạo khoảng cách giữa hai người.
Tự Hinh nhìn chiếc váy ngủ màu hồng , hai gò bông nảy lên nảy xuống dồn dập do gấp gáp hít t.hở mà thú tính nơi đáy mắt càng đậm.
Cười nói
" Ta tất nhiên có chuyện quan trọng mới nửa đêm nửa hôm vào đây "
" Cậu sao lại có chìa khóa ? Rõ ràng gia quy thứ 126 của gia tộc.
Ban đêm phải khóa cửa , không được vào phòng ai nói chuyện.
Chìa khóa cũng đâu do cậu giữ ? "
" Ha ha ...!Anh nhi , con giờ còn quan tâm đến gia quy sao ? Hả ? "
Tự Hinh đưa tay vu.ốt ve cánh tay trắng mịn của Tuyên Anh , cô ta sợ hãi lùi lại.
Đôi mắt ánh lên tia đề phòng
" Xin cậu về cho , cháu sẽ không nói cho ba mẹ "
" Ha ha ...!Anh nhi , con nghĩ hai người họ sẽ tin ? "
Tự Hinh đưa tay vuốt đùi Tuyên Anh , lè lưỡi liế.m môi.
Đôi mắt Tuyên Anh mở to , rụt chân lại đứng lên muốn chạy đi.
Nhưng chân như không có sức lực , bũn rũn sau đó trượt chân ngã vào lòng Tự Hinh.
Lão cười gian , đưa tay luồn vào trong váy Tuyên Anh sờ soạn da thịt.
Yêu thương nói
" Con gấp gáp tới vậy sao ? "
Hơi t.hở Tuyên Anh gấp gáp , hai quả đào đ.ẫy đà lên xuống.
Bàn tay Tự Hinh luồn xuống phía dưới chà sát , Tuyên Anh đứng lên
" Cậu ...!"
Lời nói chưa dứt đã bị một lực đẩy ngã xuống giường mạnh bạo , Tuyên Anh chống cự.
Nhưng hai tay bị khống chế , miệng thì bị bàn tay gã bịt lại.
Tự Hinh dâ.m đãng nhìn xuống giữa hai đùi Tuyên Anh , híp mắt nói
" Đã ra nhiều như vậy , con rõ ràng rất muốn.
Sao lại dối lòng chứ ? "
Tuyên Anh hai mắt đầy hơi nước , lòng không khỏi run rẩy sợ hãi không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cơ thể cô ta dường như có gì đó rất kỳ lạ ...!Cố gắng giãy dụa thoát khỏi Tự Hinh.
Nhưng càng khiến lão cười vui vẻ
" Anh nhi , con có biết ta nhịn rất lâu rồi không ? Ta thương con lắm "
Tự Hinh cúi xuống hôn vào da thịt Tuyên Anh để lại những vết hồng , Tuyên Anh sợ hãi nhìn.
Tự Hinh cười
" Con có phải đang nghĩ sẽ nói với hai người kia ? Con nên bỏ ý nghĩ đó qua một bên đi ...!Ha ha ...!họ sẽ không thèm tin đâu.
Gia giáo trong đầu họ , đến bệnh rồi.
Làm sao tin ta làm ra chuyện này với con ? Hử ? "
Lời nói Tự Hinh như cảnh báo khiến đáy mắt Tuyên Anh trở nên tuyệt vọng.
Lão đưa tay nắn b.óp quả đào của Tuyên Anh , cô ta giãy dụa khóc lóc.
Miệng bị bịt lại không thể phát ra âm thanh ...!Đôi mắt trở nên một màu đục khi bị bàn tay của lão sờ soạn nắn b.óp ...!Tự Hinh liế.m môi thõa mãn
" Ây da ...!thật mềm nha "
Tự Hinh buông tay đang bịt miệng Tuyên Anh , cởi bỏ quần áo.
Bàn tay nắm lấy cái váy ngủ xé toạc ra , để lộ thân hình tr.ần trụi.
Tự Hinh không chút chần chờ lao vào ...!Tuyên Anh như mất lý trí , vòng tay qua cổ lão thều thào dâ.m đãng
" Muốn ...!vào đi~ ...!"
Tự Hinh hai mắt mở to , sau đó vui sướng hôn vào môi Tuyên Anh.
Trong gian phòng vốn tĩnh lặng nay lại phát ra những thanh âm khiến người phải xấu hổ ...
Bên ngoài cửa phòng một bóng đen đang đứng , từ trên xuống dưới đều một màu đen.
Bàn tay đưa lên kéo nhẹ cái mũ , sau đó quay đi không tăm hơi ...
_____________________
Cô ngồi trên ghế an tĩnh , nhìn vào màn hình xanh giữa không trung.
Đôi mắt tĩnh lặng đến đáng sợ , tay cầm ly rượu nhấp.
Màn hình biến mất , nụ cười cô vươn lên lạnh lẽo.
Ciara bên cạnh đứng nhìn , quỳ xuống một chân
" Xin Vương thứ lỗi , nhưng thỉnh cầu người hãy nói cho thuộc hạ biết có chuyện gì xảy ra ? "
" Hử ? "
" Gần đây Vương rất hay thất thần , giống như ...!không có ý thức "
" ...!"
Cô im lặng không nói , Ciara vẫn quỳ đó.
Tiểu Bát Đản bay đên cất tiếng
" Ký chủ ...!người nói cho ta biết đi "
Tiểu Huyết đang quấn lấy thân thế trắng muốt của tiểu Bát Đản , xì lưỡi rắn híp lại đôi mắt tím đáng sợ
" Chủ nhân ...!"
" Đủ rồi ! Tiểu Bát Đản , nói cho ta biết ngày tháng năm sinh của nữ9 "
" Là ngày 9 - 3 "
Cô im lặng , đáy mắt mang theo ý cười lạnh lẽo.
Tiểu Bát Đản ngoạm bánh trong miệng nhìn lên cô đang trầm lặng.
Tiểu Huyết trên bàn xì lưỡi , hỏi
" Chủ nhân ...!có việc gì sao ? "
" Không ...!sắp tới các ngươi sẽ rõ "
______________________
Tuyên Anh tỉnh dậy thất thần nhìn lên trần nhà , căn phòng giờ đây chỉ có một mình cô ta.
Dấu vết ái muội vẫn còn quanh quẩn trên thân thể , từ từ ngồi dậy với gương mặt trắng bệch.
Chiếc váy ngủ bị xé rách ở dưới sàn nhà , đôi mắt liếc xuống chiếc giường trắng tinh có vết máu đỏ.
Cắn