Trong gian phòng , cô lạnh nhạt ngồi trên giường.
Bàn tay thon dài cầm lấy ly rượu vang đỏ , hai mắt hạ xuống nhìn vào khoảng không.
Mái tóc tùy ý bung xõa , chiếc váy ngủ dài ngang đùi.
Mang theo một cỗ hơi tàn độc bí ẩn lại mong manh ...
Tà Y từ không trung xuất hiện , nụ cười vẫn rất thành thục.
Bộ dáng trưởng thành ấm áp khiến người dễ chịu.
Quỳ xuống một chân , tay phải đưa ra một bên cười hỏi
" Có chuyện gì khiến Vương phiền lòng ? "
" Mọi chuyện thật rắc rối , ngươi nói xem ta có nên chủ động một chút ? "
Cô nâng mắt nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Tà Y , cô ta thu tay lại để lên đầu gối
" Vương muốn ta làm gì ? "
" Phản ta "
Lời nói cô vang lên lạnh lẽo , Tà Y nở ra một nụ cười ma quái kéo tận mang tai sau đó biến mất giữa không trung.
Cô nhấp ly rượu đỏ , đôi mắt nhìn vào khoảng không sau đó nhắm lại ...
___________________________
Hành trình của cô không chậm trễ , ngày hôm sau liền bắt đầu.
Cô cùng Thịnh Phong Thần đứng trước khu rừng cấm , Thiên Sơ nắm lấy tay cô nói
" Phải cẩn thận , chiếc lá Tình Duyên này , khi đến thời điểm nó sẽ xuất hiện "
Cô gật nhẹ đầu , Thiên Sơ nhìn qua nam nhân vẫn bộ dạng lạnh lùng như băng sơn nói
" Mong ngài bảo vệ tốt Ngạo Cơ "
Hắn cũng gật đầu không nói , cô đưa mắt nhìn qua một hướng liền thấy Lăng Vũ đang đứng một bên cũng đang nhìn vào cô.
Thấy vậy liền bước tới phía đó
" Sao vậy ? "
" ...!"
" Giận ? "
" ...!"
" Không muốn nói gì sao ? "
Cô mỉm cười hỏi , ngón tay đưa lên môi hắn.
Lăng Vũ nắm lấy tay cô siết chặt , âm thanh khàn khàn
" Không cho đi "
" Hử ? Tôi phải đi "
" ...!"
" Sẽ về thôi "
" ...!"
" Lo lắng ? "
Cô ma mị mỉm cười nhìn nam nhân vẫn nắm chặt tay cô , hơi cúi xuống hôn nhẹ vào môi hắn khiến thân thể Lăng Vũ cứng đờ.
Bàn tay đang siết chặt tay cô buông lỏng , xoa nhẹ cổ tay bị mình siết nãy giờ.
Cô trao hắn nụ hôn nhẹ nhàng nhanh chóng , Lăng Vũ cất tiếng
" Đừng quá thân cận với tên đó "
" Hử ? "
" Không vui "
" Ghen ? "
" Phải !! "
Hắn trả lời rất bình thản , cô mỉm cười sau đó quay lại chỗ Phong Thần.
Đôi mắt hắn nãy giờ vẫn quan sát , hàn khí lạnh lẽo như muốn bao phủ lấy cô.
Tầm mắt dừng lại trên đôi môi cô , sau đó quay đi vào khu rừng trước ...
Bọn cô bước vào , xung quanh cây cối bao phủ u tĩnh.
Tiếng lá xào xạc nghe rõ ràng bên tai , khu rừng này cho họ cảm giác gì đó khác lạ hoàn toàn với những khu rừng bình thường.
Nó rất khó hình dung , nhưng lại chứa đầy sự kỳ bí và hỗn tạp ...!Bọn cô bước đi , càng đi sâu vào lại càng cảm thấy có một cỗ lực lượng đang xua đuổi họ.
Và tất nhiên nó không ảnh hưởng gì tới cô ...
" Đại Vương Tử , ngài nói chúng ta đi đường nào ? "
" Phong Thần "
Hắn không trả lời cô , mà nói lên tên mình.
Ý muốn cô gọi tên hắn , nụ cười vươn lên
" Ta không dám ah~ "
" Gọi "
" Nếu không thì sao ? "
Hắn liếc qua cô , sau đó đi lên trước không quan tâm.
Cô nhướn mày cười nhạt sau đó cũng nhanh chóng đi theo , cây lá xung quanh cứ đung đưa trong gió.
Vẫn chưa hề có hiện tượng nào xảy ra , cho đến khi mặt trời lặng xuống.
Màn đêm dần dần bao phủ , thì bọn cô mới tìm một chỗ ngồi xuống.
Thịnh Phong Thần có đem theo một cái balo , bên trong chứa thức ăn và đồ.
Nhóm lửa lên , trong đêm tối vẫn không hề nghe thấy tiếng gì ngoài cây lá đan xen.
Một âm thanh từ côn trùng phát ra cũng không có , cô cắn một miếng bánh nướng.
Đôi mắt nhìn vào đóng lửa , Thịnh Phong Thần thì cho củi vào ...
" Tôi thật sự đã ngạc nhiên khi anh lại là Đại Vương Tử của Thánh Quốc Kỵ Sĩ Ánh Sáng Bạc ah~.
Tại sao khi xưa xuống thế giới loài người vậy ? Vu Tử Ân ? "
Cô vừa nói vừa đi qua chỗ hắn ngồi xuống , thân thể hai người gần như dính sát vào nhau.
Bàn tay cô đưa ra gỡ xuống chiếc mặt nạ bạch ngân , đôi mắt lạnh lùng đen láy cùng dung nhan tuấn mỹ quen thuộc cũng như xa lạ trước mặt.
Hắn nhìn vào nụ cười trên đôi môi nhợt nhạt của cô , lạnh giọng
" Vậy tại sao em cũng ở đó ? "
" Ah~ ...!ngài đoán xem ? "
" Có mục đích gì ? "
" Khi xưa anh đâu lạnh lùng tới mức này nha~ "
Cô đưa những ngón tay ngọc ngà lên , vu.ốt ve bên sườn má của hắn chế nhạo.
Hắn vẫn bình đạm ngồi đó , hàn khí xa cách xung quanh như muốn đánh đuổi mọi vật
" Đừng gây hại cho cả Vương Quốc này "
Lời nói Thịnh Phong Thần lạnh lẽo có chút đan xen cảnh cáo , cô không vì thế mà khó chịu.
Mỉm cười , đôi mắt cong cong với hàng mi khẽ run động nhân tâm
" Tôi yếu ớt như vậy , không biết khi nào thì chết.
Làm sao có thể hãm hại ai ? Mà nếu ...!tôi muốn hủy đi mọi thứ , anh sẽ dùng đôi tay này ...!giết tôi sao ? "
Cô cầm lên tay hắn , gương mặt xinh đẹp mang theo ý đùa cợt.
Hắn lạnh lùng cảm nhận sự mềm mại cùng hương thơm mê người của cô , rút tay về nhẹ nhàng di chuyển qua chỗ khác không nói lời nào ...!Cô liếc qua , mỉm cười an phận
Màn đêm buông xuống , ánh trăng khuyết lưỡi liềm như muốn ghim sâu vào tim người.
Nó sáng tỏ tạo nên một hào quang kỳ bí , rọi xuống phủ lên ánh sáng ôm trọn cả khu rừng.
Phút chốc mọi thứ đều trở nên ảo diệu lạ thường , cây cối như có linh tính mà đung đưa xào xạc tạo nên một nhịp điệu vừa êm ái lại vừa mang đến cảm giác rùng rợn.
Khu rừng này , tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn dắt người đi vào cõi lãng quên , hoàn toàn bị nhấn chìm bởi sự bí ẩn và màn đêm vô tận.
Không lối thoát ...
Cô nửa nằm nửa ngồi dựa vào thân cây lớn , hàng mi nhắm lại che đi đôi con ngươi tuyệt luân.
Thịnh Phong Thần dừng lại bàn tay đang cho củi vào lửa , đôi mắt hiện lên từng đợt lửa đỏ cháy rực.
Dời tầm mắt qua cô , nhẹ nhàng đứng lên cầm lấy áo khoác khom người đắp xuống.
Quỳ một chân lên nền đất , lẳng lặng quan sát gương mặt xinh đẹp nhưng lại như có thể bất cứ lúc nào mà mất đi sự sống.
Thời gian tựa như lắng đọng , cơn gió lướt qua lung lay mái tóc đen trắng.
Bàn tay đưa lên đến gần làn da mịn màng của cô , chợt khựng lại trên không trung.
Đôi mắt nhìn vào cô đang ngủ say , rốt cuộc không hạ xuống mà rút tay về.
Ngồi bên cạnh dựa vào cây , nâng đầu cô nằm trên đùi mình.
Sau đó cũng nhắm lại đôi mắt chìm vào giấc ngủ ...
Thời gian trôi qua , ánh trăng chiếu rọi lên hai thân ảnh xinh đẹp đó.
Mọi thứ xung quanh vẫn dao động êm dịu như vậy , nhưng ánh lửa dần bị xâm chiến bởi một màn sương trắng đang dần lan ra khắp nơi.
Cơn gió cuốn trôi mọi thứ ...!Cảm nhận được cỗ hơi lạnh , cô mở ra đôi mắt liền thấy mọi thứ trắng xóa.
Không một bóng người , không thể xác định phương hướng.
Giống như bị giam cầm lại tại một không gian nào đó vô định ...!Cô hơi nheo mày , nhưng nụ cười lại kéo lên , đứng dậy ...
Cảm nhận cái lạnh của sương mù , nó bao phủ tất cả và chỉ có cô đứng đó.
Cất bước đi , cảm giác rất chân thực ...!Cô dừng lại bước chân , phía trước có rất nhiều lá cây đang được hình thành.
Tạo ra một vầng sáng đen mờ ảo , đó chính là cô của hiện tại ...!Nhan sắc vẫn như vậy , có chút yếu ớt nhưng lại động lòng câu nhân ...
" Ngươi có tâm hồn dơ bẩn "
Âm thanh lành lạnh vang vọng tứ phía , cô vẫn rất bình tĩnh nhìn ảo cảnh màu đen đó.
Hỏi
" Thì sao ? "
" Ngươi không được phép bước vào khu rừng , ngươi phải chịu sự trừng phạt vì có tâm hồn tối tăm "
" Hở ? Ta tối tăm như thế nào ? "
Cô câu lên nụ cười hỏi , vẻ mặt vẫn rất tự nhiên.
Ảo cảnh đối diện nhìn vào đôi mắt cô
" Sự độc ác đến từ Địa Ngục "
Cô nhìn ảo mộng đó , đôi mắt hơi híp lại run nhẹ.
Giọng nói bắt đầu có chút lạnh lùng
" Ngươi là Tinh Linh rừng ? "
" Phải ! Ta là một trong những người bảo hộ khu rừng.
Tinh Linh Ảnh Tâm "
Âm thanh đó vang vọng như hiểu rõ mọi việc xấu xa và tối đen trong linh hồn một người.
Cô mỉm cười , nhu tâm nhíu lại
" Ảnh Tâm ? Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong tâm người ...!Ngươi khiến ta khó chịu "
Phựt !!!!
Cô chưa kịp để kẻ đó thốt lên một lời nào , đã có một ngọn lửa màu trắng với cái gương mặt dữ tợn cắn nuốt ả ta vào bụng không kịp trăn trối.
Ngọn lửa Bạch Hỏa thiêu hủy không để lại một tàng dư , biến mất vô tung ...!Mọi thứ dần trở lại bình thường , cành lá xào xạc kêu vang.
Cơn gió cùng ánh sáng xen qua kẽ lá , sương sớm vẫn chưa tan hết.
Mọi thứ thật trong lành và kỳ dị , cô đứng đó nhìn quanh.
Đã không thấy Thịnh Phong Thần đâu ...!Cất bước đi tiếp , cô nhìn xung quanh khu rừng đang vang lên những tiếng động êm dịu.
Cơn gió lướt qua , âm thanh đất đá không biết từ đâu vang lên ...
" Chủ nhân ...!"
Tiểu Hắc bay tới trên vai cô , đôi mắt đỏ liếc qua nó.
Cô và nó vốn đã có sự liên kết , nên việc cô vào đây nó cũng đã sớm biết ...
" Sao ? "
" Chiếc lá Tình Duyên kia , nó nằm ở phía trước một quảng rất xa.
Nó di chuyển khắp nơi không xác định , chủ nhân có muốn ta hái nó ? "
" Không cần , ngươi cứ làm việc của mình là được "
" Vâng !!! Nhưng các Tinh Linh rừng khá phiền toái , mong chủ nhân đừng đụng mặt họ "
" Ta biết , giết chúng thì sẽ khiến người ngoài nghi ngờ.
Đi đi "
Cô lạnh nhạt gật đầu , tiểu Hắc bay đi không để lại chút dấu tích.
Cô tiếp tục đi , cảm nhận được một bóng dáng đang đi tới.
Đó là Thịnh Phong Thần
" Có sao không ? "
Thịnh Phong Thần nhìn cô lạnh lùng hỏi , cô mỉm cười chế giễu
" Vẫn chưa chết được "
Cô nói rồi tiếp tục đi không quan tâm nam nhân phía sau , hắn đã đeo lại mặt nạ bạch ngân.
Cả hai một trước một sau trong sự im lặng , gió mát thổi qua như muốn cuốn trôi mọi thứ.
Tuy không khí kỳ dị , nhưng cả hai vẫn rất bình đạm mà không hề bị ảnh hưởng.
Giống như rất quen thuộc và tự nhiên , tạo ra cảm giác thoải mái , hài hòa ...
" Tại sao lại cứ đeo mặt nạ ? Nhan sắc tuấn lãng như thế phải để người ta chiêm ngưỡng chứ ? "
Âm thanh cô vang lên nhạo báng phá tan sự im lặng.
Thịnh Phong Thần đi phía sau nhìn theo bóng lưng cô , lạnh nhạt
" Không thích "
" Hử ? Có lý do gì đặc biệt ? "
" Phiền "
" Anh là nói tôi , hay là nói khi bỏ mặt nạ xuống thì đám người kia sẽ bu lại mà phiền phức ? "
" Họ "
" Vậy anh có thấy tôi phiền không ? "
Cô hơi nghiêng đầu mỉm cười nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của hắn
" Không "
" Trả lời nhanh vậy sao ? Khi xưa ở Mạt Thế , anh đã che giấu năng lực rất tốt "
" Em cũng vậy , tại sao lại đến thế giới loài người ? "
" Bí mật "
Cô đưa ngón trỏ lên môi , đôi mắt cong hơi híp khẽ lại khiến hàng mi run nhẹ.
Thịnh Phong Thần vẫn lạnh lùng , hơi hạ mắt
" Em vẫn còn nhớ tôi ...!"
Tiếng nói khẽ khàn đó mang theo rất nhiều chư vị phức tạp , cô liếc mắt ra sau nhướn mày .
" Chẳng phải anh cũng nhận ra tôi đó sao ? Dù nhan sắc khi trước và bây giờ có chút cách xa "
" Ừ !!! ...!"
" Tiểu công chúa Diệp Cơ của tôi sau đó thế nào ? " ( Một nhân vật ở thế giới Diệt Vong Thời Mạt Thế )
Cô hứng thú nhắc lại chuyện xưa , dù không quan tâm và tò mò lắm nhưng cũng là một chuyện đáng nói ...
" Họ rời khỏi an toàn , sau đó bắt đầu con đường chinh phục và bảo vệ thế giới.
Để làm món quà tiếc nuối khi các em biến mất trong biển lửa , tôi cũng trở về thế giới Phù Thủy , không nán lại lâu "
Thịnh Phong Thần vô cùng kiên nhẫn nói , âm thanh tuy lạnh lùng nhưng khiến cô khá hài lòng.
Hơi dừng bước chân , xoay người lại bước tới gần hắn choàng tay lên cổ nam nhân.
Hỏi
" Vậy quan hệ của chúng ta có được xem là bạn bè ? "
" ...!Nếu em thích "
" Vậy nếu tôi không thích mối quan hệ bạn bè , mà một mối quan hệ khác ? "
Cô đưa tay lên v.uốt ve mặt hắn , hắn vẫn lạnh lùng không kháng cự cũng chẳng nói câu nào.
Cô mỉm cười hỏi
" Anh vẫn chưa trả lời tôi , sao lúc trước rảnh rỗi đến thế giới loài người ? "
" Để hoàn thành kỳ thảo sát của Kỵ Sĩ Đế Quốc "
" Ah~ ...!tại sao lúc trước bảo vệ Đình Lan ? ( Nữ9 trong Diệt Vong Thời Mạt Thế ) "
" Thuận tay "
" Hừ !!! Thuận tay , đơn giản vậy ? "
Cô nắm lấy cằm hắn , ngước lên nhìn vào đôi mắt đen tuyền.
Thịnh Phong Thần nắm lấy tay cô , đôi mắt liếc nhìn về trước , nhanh như gió ôm eo cô bế lên nhẹ nhàng phóng đi.
Từ phía xa phóng tới từng chiếc lá tựa như sắt nhọn , ghim sâu xuống lòng đất.
Cây cối xung quanh xào xạc , lá cây phóng đi theo sự di chuyển của hắn.
Cô mỉm cười choàng tay lên cổ nam nhân , vô tư mà để hắn bế đi
Vụt vụt !!!! Xoẹt ...
Âm thanh tiếng lá đinh tai phóng đi tựa như vũ bão , hai hàng cây xung quanh chen chúc muôn ngàn vạn.
Chim chóc sợ hãi bay lên , mọi thứ thật sự hỗn loạn.
Ánh sáng chiếu rọi lên khung cảnh , thật sự rất đẹp và chan hòa.
Bọn cô chạy một hồi lâu , rốt cuộc thoát được sự tấn công của khu rừng.
Thịnh Phong Thần dừng lại , nhìn xuống cô .
" Nhìn gì ...!? Mệt , bế tiếp đi "
Cô mỉm cười chậm rãi nói , hắn nhìn cô hồi lâu sau đó hơi điều chỉnh tay.
Tiếp tục bế cô đi không nói gì , cô cũng rất tận hưởng sự hầu hạ.
Vừa đi được một ít lâu , thì đã nghe thấy tiếng ầm ầm của đá lăn.
Thịnh Phong Thần gương mặt lạnh lùng , nhảy lên , một cục đá tròn lớn từ phía sau lăn tới.
Nối tiếp nhau từ xung quanh cũng nhiệt liệt không kém một màn mưa đá ...!Thịnh Phong Thần né đi , âm thanh hỗn tạp như đánh đuổi.
Cô nằm không , thấy rất nhàm chán , nhướn mày cười lạnh đưa ngón tay trỏ lên chạm vào bờ ngực rắn chắc sau lớp áo.
Rất tự nhiên cáy cài nút