Sau khi trở về , tình trạng của Băng Du đã ngày càng tệ.
Thiên Sơ dùng ma pháp để chế thuốc , rồi đưa cho cô bé uống.
Mọi người trong phòng hồi hộp , thân thể Băng Du được bao phủ bởi ma pháp.
Sau đó mọi thứ tan đi , hai mắt mở ra nhìn xung quanh.
Phùng Hy Hy vui vẻ , nước mắt hai hàng ôm chầm lấy cô ta
" Cậu làm tớ sợ quá "
" Xin lỗi "
Âm thanh yếu ớt vang lên , nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười tươi tắn.
Hoàng Hậu Mira nắm lấy tay cô ta
" Con không sao là tốt , lát nữa ta cho người đi làm đồ để con tẩm bổ "
Trong gian phòng tràn đầy không khí hòa hợp , đáy lòng cô dâng lên cỗ cảm giác phấn khích khi thấy bọn họ vui vẻ hạnh phúc.
Xoay người ra ngoài , sau khi trở về Thịnh Phong Thần đã biến mất.
Không biết là đi nơi nào , cô bước vào nhà kính.
Quả nhiên Lăng Vũ đang ngồi trên ghế uống trà ôm sách ngắm nhìn những đóa hoa hồng trãi dài kia.
Hương thơm quanh quẩn trong nhà kính , cô bước tới lạnh nhạt ngồi xuống đối diện
" Không ra đón ? "
" ...!"
" Sao vậy ? "
" ...!"
" Khó chịu ? "
" ...!"
Cô nhìn hắn , vẫn im lặng không nói câu nào.
Cô thấy vậy cũng không nói nhiều , đứng lên tưới hoa.
Ánh sáng của bầu trời soi sáng chiếu qua cửa kính dày , không mang theo sự nóng bức mà lại rất chan hòa.
Cô bước đi theo dãy hoa , một vòng tay ôm lấy eo cô siết chặt lại.
Đầu cúi xuống để trên vai cô , môi kéo lên đường cung lạnh nhạt.
Hỏi
" Sao ? "
" ...!Nói dối "
" Hử ?? "
" NÓI DỐI !! "
Lăng Vũ quát lên , âm thanh mang theo sát khí cùng băng lãnh khiến tâm người run sợ.
Cô lạnh nhạt liếc mắt , hắn vẫn cúi đầu khiến cô không thể thấy được cảm xúc.
Không khí trầm lặng đến đáng sợ , mọi thứ quỷ dị lạ thường.
Cô không hỏi , cũng không giải thích , chỉ lẳng lặng đứng đó tưới hoa.
Tiếng nước chảy xuôi xuống mang theo sự êm dịu , nhưng lại có cảm giác ngột ngạt ...
Lăng Vũ buông ra xoay người bỏ đi , cô nhìn theo sau đó cũng chẳng quan tâm gì.
Từ trong gốc xa , một bóng đen đang đứng.
Đôi mắt mang theo tức giận cùng căm phẫn , đầy gai nhọn phóng lên người cô như muốn xé tan da thịt và xương cốt của cô ...
____________________________
Băng Du đi xung quanh khu vườn tìm kiếm bóng hình nam nhân , cô ta đã tốt lên rất nhiều.
Trong lòng chảy qua dòng nước ấm
" Cảm ơn ...!anh "
Cô ta nói chuyện với không gian trống lặng , chỉ nghe thấy một tiếng đáp trả lạnh lẽo nhưng không thấy người
" Không gì "
" Anh ...!anh có bị thương không ? "
" Không "
" Em xin lỗi , vì em mà anh với chị Ngạo Cơ phải khổ nhọc "
" ...!"
" E ...!em có làm một ít bánh , anh ăn nha "
Băng Du đưa lên cái giỏ tre đậy nắp , hai má có chút hồng nhìn quanh khu vườn lớn.
Thịnh Phong Thần từ đâu xuất hiện , đưa tay lạnh lùng nhận lấy.
Băng Du mím môi lại
" Em ...!em có thể ngồi với anh không ? "
" ...!Ừ "
Hắn ngồi xuống một gốc cây mở nắp ra , bên trong là cái bánh kem dâu.
Cầm nĩa lên ghim xuống ăn , Băng Du ngồi cạnh hắn mà trái tim như đánh trống .
" Àh ...!anh ...!thấy ngon không ? "
" Ừ ...!"
" Sao ...!a ...!anh khi trước không đi học ? "
" Không thích "
Hắn vẫn lạnh lùng nhìn vào khoảng không , Băng Du mỉm cười nhìn sườn mặt của hắn vẫn đang đeo mặt nạ.
Trong lòng không khỏi mơ mộng về một chàng Bạch Mã Hoàng Tử ...!Cả hai cứ ngồi đó , một người ăn một người mơ tưởng về tương lai.
Không khí chan hòa cùng hương thơm nền cỏ đi vào lòng người , một đôi nam nữ xinh đẹp cùng khu vườn tựa như mĩ cảnh ...
Hoàng Hậu Mira từ xa trông thấy , hai mắt híp lại mỉm cười dịu dàng.
Cẩn Duệ đi cạnh hỏi
" Có gì sao ạ ? "
" Chúng ta đi nơi khác tham quan "
" Vâng "
___________________________
Mấy ngày sau , mọi thứ trở lại bình thường.
Cũng không có chuyện gì xảy ra nữa , học sinh đi học đầy đủ vui vẻ như ngày đầu.
Cô ngồi trong phòng họp nhìn phù thủy Ngỗ La đã bình phục.
Bà lên tiếng
" Ngạo Cơ , con vừa mới khai phá ma pháp ? "
" Vâng "
" Tốt lắm , khi trước con không có ma pháp nhất định.
Lần này thì tốt rồi "
Ngỗ La gật đầu hài lòng , Thiên Sơ nhìn qua nói
" Chúng ta cũng nên tổ chức kỳ khế ước thú rồi "
" Năm nay sẽ làm thế nào ? "
Kỳ Anh nâng gọng kính hỏi , phù thủy trưởng lão An Nguyệt trả lời
" Chúng ta sẽ tổ chức phần thi đấu cho các thú khế ước của mỗi học sinh , vừa giải trí vừa phân loại cấp bậc "
" Vậy có phần thưởng ? "
Cẩn Duệ nhấp trà hỏi , Thiên Sơ mỉm cười ôn hòa
" Tất nhiên , chúng ta sẽ lấy Bàng Anh Thảo làm phần thưởng.
Nó có khả năng giúp cho các sủng thú tăng cường sức mạnh và hóa hình lâu hơn "
" Bàng Anh Thảo ? "
Kỳ Anh kinh ngạc , từ trên không trung mỗi chỗ ba người bọn cô rơi xuống một quyển sách cổ.
Bên trong có hình ảnh và dòng chữ cổ xưa , cô liếc mắt xuống.
An Nguyệt nói
" Bàng Anh Thảo nghe nói là cây Thánh Linh trong rừng cấm.
Nó nằm tận sâu trong rừng , có công dụng giúp cho một con vật tăng sức mạnh và hóa hình.
Cũng như việc khai phá ra ma pháp là đều có thể "
" Lợi hại như vậy ? "
Cẩn Duệ kinh ngạc , Ngỗ La mỉm cười nói
" Chúng ta đã đi rất lâu và tốn rất nhiều công sức mới có thể hái về , mỗi quả khi hái xuống chỉ cần gặp một chút bất trắc nhỏ đều sẽ bốc hơi và mất tác dụng.
Chúng ta phải bao bọc nó bằng nước của suối nguồn Vĩnh Cửu để bảo vệ Bàng Anh Thảo lâu dài.
Công dụng rất tuyệt , nhưng khi hái thì chỉ được một quả.
Vì 10 năm mới ra được 1 trái duy nhất "
Cẩn Duệ sững người , nhìn vào cuốn sách cổ.
Không tin hỏi
" Vậy là ...!rất hiếm rồi ? "
" Phải !! Vì vậy cuộc thi lần này các con phải làm cho tốt "
Thiên Sơ mỉm cười nói , bọn cô sau khi tan họp liền tức tốc chuẩn bị mọi thứ.
Cô trên đường trở về , bỗng nhiên thấy Băng Du đợi ngay trước cửa phòng liền tiến lại hỏi
" Sao vậy ? "
" Chị ...!em có chuyện muốn xin ý kiến "
Băng Du mỉm cười , hai má có chút đỏ ửng.
Cô nhướn này liễu gật đầu , mở cửa cho cô ta vào.
Căn phòng rộng lớn sáng sủa lại mang theo cỗ hơi thở bí ẩn khiến người vừa sợ hãi vừa trầm mê ...!Cô ngồi xuống giường , Băng Du ngồi trên ghế cầm tách trà hơi cúi đầu mím môi.
Cô vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi , Băng Du hít một hơi sâu
" Chị , yêu là thế nào ? "
" ...!"
Cô nhất thời im lặng , Băng Du hồi hộp chờ câu trả lời.
Cô vắt chéo chân lên nhau , uống trà cười nhẹ cao quý
" Em yêu ? "
" Em ...!em không biết "
Băng Du đỏ mặt cúi đầu , cô vẫn hạ mi mắt để nó rũ xuống run nhẹ.
Nhấp trà
" Cảm giác thế nào ? "
" Tim đập rất nhanh , không gặp sẽ nhớ , khi người đó xuất hiện em cảm thấy rất vui và hồi hộp.
Khi anh ấy giúp em , em thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc "
" Em muốn gì ở hắn ? "
" Em ...!em muốn gặp anh ấy nhiều , muốn nói chuyện nhiều hơn.
Cùng anh ấy thân thiết hơn v ...!và cũng muốn quan tâm đến anh ấy "
" Vậy là yêu "
Cô hạ tay cầm tách trà xuống , đưa ra kết luận.
Băng Du gương mặt đỏ gắt , thật ra cô ta không hề chú ý từ đầu tới cuối đều do chính mình trả lời.
Còn cô lại là người hỏi ...!đây chính là cách khi không biết , sẽ liều lái câu chuyện để người đó tự nói ra.
Chính mình chỉ cần đưa ra kết luận ...!Vì đơn giản , một con người đã muốn hỏi gì về tình cảm thì chính là trái tim có cảm giác.
Chỉ cần một lời khẳng định từ ai đó để lấy dũng khí mà thôi ...
" Em ...!em phải làm gì để anh ấy thích em ? "
" Em muốn làm gì ? "
" Quan tâm "
" Trong sự quan tâm cần điều gì ? "
" ...!Cái này ...!em không biết "
" Người đó thích gì ? "
" ...!Em không biết "
" Vậy cần làm gì ? "
" Em ...!em sẽ tìm thông tin "
" Vậy đi đi "
Cô mỉm cười nhạt nhu hòa , Băng Du hiểu ra đứng lên cảm kích cúi đầu
" Cảm ơn chị , em đi trước "
Cô nhìn Băng Du vui vẻ chạy đi như ánh mặt trời , chính mình đặt tách trà xuống.
Đôi mắt đỏ như máu nhìn vào khoảng không vô định , sau đó bất giác vươn lên nụ cười đầy lạnh lẽo ...
___________________________
Màn đêm buông xuống tĩnh lặng , trên cơ thể cô mặc một chiếc váy đỏ dài hai dây.
Áo khoác mỏng làm làn da như ẩn như hiện dưới ánh trăng , mái tóc tím bung xõa thật dài trong gió lạnh.
Cô xinh đẹp bước đi ngắm mặt trăng khuyết sáng ngời cô độc , đôi chân cứ bước trong vô định và dừng lại.
Cô đứng một hướng khá xa không về gian nhà kính đầy hoa hồng , từng đóa hoa nở đỏ rực cùng sự kỳ bí của đêm khuya khiến khung cảnh ấy thật đẹp và mộng ảo.
Cô ngắm nhìn nó , ánh sáng phản chiếu từ kính đôi khi le lói lên mặt đất , tinh quang kia thật khiến người nao lòng và dễ lạc bước .
Từ phía sau một vòng tay ôm lấy cô , đôi mắt liếc qua liền thấy đó là Lăng Vũ.
Hắn vẫn tựa mặt lên vai cô , mắt kính che đi đôi mắt
" Tại sao em gạt tôi ? "
" ...!"
" ...!Em hứa sẽ không thân cận với tên đó "
" ...!"
" Nói dối ...!"
Âm thanh hắn lạnh lẽo mang theo sự tức giận nhàn nhạt , cô vẫn im lặng không nói.
Lăng Vũ siết lấy vòng eo cô , hơi thở có chút bạo loạn.
Nhưng rất nhanh trở về