Mọi thứ một màu đen tuyền , không gian xung quanh không lối thoát.
Băng Du ngơ ngác nhìn , trong đôi mắt ánh lên sự đề phòng ...
" Almira ...!"
Một tiếng nói kêu gọi khiến Băng Du sợ hãi , đôi chân có chút lùi lại.
Tiếng nói đó thật êm ái và nhẹ nhàng , nhưng nó lại chất chứa cả sự căm phẫn và hận thù đáng sợ ...
" Ai ? "
" Almira ...!"
" Tôi là Tuyết Băng Du , không phải Almira "
" Ha ha haaa ...!hận em ...!"
Âm thanh điên loạn vang lên , Băng Du kinh hách cảm nhận cổ mình như bị một bàn tay bóp nát.
Khó thở cùng cực , một bóng đen mờ ảo không rõ nguyên dạng ...
" Ưm ...!b ...!buô ...!ng ...!"
Xoạc !!!!!
Băng Du ngồi bật dậy thở hổn hển ôm cổ mình , Phùng Hy Hy nhìn qua lo lắng hỏi
" Cậu sao vậy tiểu Du ? "
" Tớ ...!không sao ...!"
Băng Du mỉm cười , mồ hôi đổ đầy trán.
Đôi mắt vẫn còn đọng lại tia sợ hãi ...
__________________________
Màn đêm vẫn còn lên cao , mọi thứ âm u tĩnh lặng.
Tại một căn phòng lớn , hai bóng hình một trước một sau đứng vững trãi.
Thân hình cô gái phía sau cất tiếng
" Vương Tử , ngài dạo này rất lạ.
Nữ Hoàng có lệnh thay đổi kế hoạch.
Thúc nhanh bước tiến "
Nam nhân đứng đó vẫn lạnh lùng , không quay đầu lại.
Cất lên âm thanh trầm khàn
" Thay đổi ? "
" Cô công chúa đó thật may mắn khi vẫn có thể sống sót sau khi bị Nghị Thi Đông kia tập kích.
Nữ Hoàng đã nói , sẽ có một vài thay đổi "
Cô gái nói , đôi mắt nhìn vào bóng dáng nam nhân mang theo tia si mê cất giấu cẩn thận.
Màn đêm tối tăm , không thể thấy rõ dung mạo của cả hai , chỉ có ánh trăng đôi khi tham lam đi vào qua ô cửa sổ .
" Ừ "
" Vương Tử , ngài nên nhớ nhiệm vụ và sứ mệnh của mình.
Ta thấy ngài đã lơ là việc chính , khi để cho tên Thịnh Phong Thần và Ngân Linh Ngạo Cơ lấy được lá Tình Duyên.
Ngài đã không ngăn cản , chỉ để vài tên phù thủy đen yếu ớt tấn công "
Đôi mắt cô gái sắt bén , lời nói còn có chút không cam lòng.
Nam nhân cười lạnh
" Ha~ ...!dạy đời ? "
" Không dám ! Ta chỉ là nhắc nhở mà thôi ...!"
" Đó là rừng cấm "
" Ngài chỉ lấy cớ "
Cô gái siết chặt tay , nam nhân quay lại nhìn cô ta.
Ánh mắt xám tro mang theo lạnh lẽo , bước tới đưa ra bàn tay vu.ốt ve gương mặt cô gái , âm thanh phát ra từ yết hầu
" Hử ? "
" Ngài phải tự rõ nhất chứ "
Cô gái mỉm cười nói , cảm nhận sự đụng chạm của nam nhân.
Nhưng rất nhanh , cổ cô ta bị bóp lại đưa lên.
Bàn chân nhấc khỏi mặt sàn , đôi mắt sợ hãi nhìn vào đôi con ngươi xám tro không chút cảm xúc đó
" Tay ngươi bị sao vậy ? "
Âm thanh lạnh lẽo của nam nhân như đánh động vào đại não , cô gái nhìn bàn tay phải của mình.
Cảm giác khó thở xen kẽ sợ hãi
" ...!Ưm ...!"
Nam nhân nhìn một chút , sau đó buông cô ta xuống.
Quay người âm hàn nói
" Biến "
Cô gái chật vật đứng lên , đôi mắt nhìn nam nhân mang theo đau đớn.
Sau đó xoay người rời khỏi , không quên để lại một câu
" Xin ngài thực thi đúng nghĩa vụ của mình "
_____________________________
Sáng hôm sau , Mira đau lòng nhìn hai đứa con trai của mình đang được chữa trị nằm trên giường.
Niêm Liễn mở mắt , nói
" Mẹ đừng lo lắng "
" Con có sao không ? Có đói không ? Hay là thấy không khỏe ở đâu ? "
" Con không sao ...!con muốn gặp tiểu Du "
Cạch !!!!
Niêm Liễn vừa nói xong , từ ngoài một cô gái đã đi vào.
Băng Du nhìn hắn , hạ mi mắt cười tự giễu nói
" Em vốn khi đó chỉ nghi ngờ , nhưng sau khi Mạch Lạc Lạc tự tử em đã chối bỏ nghi hoặc của mình.
Em thật sự cảm thấy khó hiểu , vì sao đường đường là một Vương Tử lại đi giở ra những trò như vậy chỉ vì muốn giết em ? Ngay cả anh cũng bao che cho hắn ...!hai người hóa ra ghét em như vậy "
" Không phải !! Anh ...!xin lỗi ...!nhưng anh không ghét em "
Niêm Liễn kích động ngồi dậy , Mira sợ hãi đỡ lấy con mình.
Nhu hòa nói
" Con cẩn thận , coi chừng vết thương "
Băng Du nhìn qua vết băng bó trên ngực Niêm Liễn , vì là chịu tội cho nên không thể chữa trị dứt điểm.
Mà phải ghánh lấy cơn đau đớn trong một khoảng thời gian ...
" Anh nghĩ ngơi đi ...!"
" Tiểu Du , xin em tha thứ cho anh.
Anh biết mình sai khi đã bao che cho Uy Hỏa.
Nhưng em ...!có thể cho anh cơ hội sửa sai không ? Anh biết , số lần em gần như đi qua tử thần rất nhiều.
Nhát kiếm này thật sự là không đáng , thậm chí còn cố tình để cả trường căm ghét em.
Đẩy em vào khu rừng Finic để tham gia kỳ thảo sát hạch , nhằm phá hủy danh dự của em.
Nhưng em đã bảo vệ bọn anh ở những phút giây cuối cùng.
Anh thật sự rất cảm kích "
Niêm Liễn đôi mắt chân thành nói , Băng Du mím môi lại.
Hoàng Hậu Mira thở dài , bước tới nắm lấy tay cô ta dịu dàng
" Dì biết là con chịu thiệt thòi , nhưng không ai là không có lỗi.
Xin con hãy cho Liễn nhi một cơ hội để sửa sai "
" ...!V ...!vâng "
Băng Du gật đầu nói , sau đó mỉm cười nhẹ nhàng.
Niêm Liễn thở phào , đôi mắt mang theo cảm kích cùng tia yêu thương được che giấu thật sâu nhìn cô gái.
Không ai để ý Thịnh Uy Hỏa đang quay lưng về phía họ , đôi con ngươi màu vàng mang theo tia khinh miệt cùng lạnh lẽo.
Bàn tay đưa lên chạm vào vết thương ngay bụng , khóe môi kéo ra nụ cười âm độc
____________________________
Cô đi trên sân trường , học sinh thấy cô liền cúi đầu chào hỏi.
Cô lạnh nhạt không quan tâm , nhìn lên khoảng trời buổi trưa có chút gây gắt.
Bước chân cô dừng lại , nhìn Cherin và Ngọc Lưu Ly đang đi cùng nhau vui vẻ.
Đôi mắt cô chạm vào con ngươi đen tuyền đó , Cherin thấy cô vui vẻ nói
" Chào chị "
Cô nhìn về Ngọc Lưu Ly , con nhóc mỉm cười nhạt
" Chào "
Cô hơi nhíu mày lại , sau đó đi lướt qua mà đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
Làm sao cô có thể quên đến con nhóc phiền toái này chứ ...!Mục đích của nó , nhiệm vụ của nó là gì đây ?
Sau vài ngày thì hai tên Vương Tử kia cũng khôi phục , bọn họ lại tiếp tục đến lớp.
Nhưng khác ở chỗ là tên Niêm Liễn kia lại đi theo phía sau Băng Du như vệ sĩ , nửa bước không rời khiến cả trường xôn xao.
Danh tiếng của Băng Du cũng vì đó mà được nâng cao ...
Ngày hôm nay , ánh dương chan hòa lung linh chiếu rọi khắp nơi.
Ngay sân trường đang vô cùng náo nhiệt bởi sự xuất hiện của hai tên phù thủy đen.
Ngỗ La trưởng lão nheo mày , nhìn hai tên song sinh thanh tú
" Các ngươi dám vào trường ? Không sợ chúng ta bắt ? "
" Chúng tôi đến đây chỉ để gửi lời cảnh cáo , tôi là Jix "
" Còn tôi là Juz , nữ hoàng gửi lời nhắn đến "
Cả hai cùng chắp tay lại với nhau , từ không trung một quả cầu pha lê xuất hiện.
Phản chiếu hình ảnh của nữ nhân ngồi trên cao ...!Âm thanh vang lên sắt bén
" Ta là nữ hoàng tối cao của Vương Quốc Sarat.
Gửi lời tuyên chiến đến các ngươi , chiến tranh giữa phù thủy trắng và phù thủy đen sẽ bắt đầu.
Hoàng Hậu xinh đẹp của các ngươi hiện đang trong tay ta , yên tâm ...!nàng vẫn còn sống.
Chỉ là đau khổ mà thôi , ha ha haaaa ...!17 năm rồi ...!nàng ta bị giam cầm 17 năm.
Cô công chúa bé bỏng kia , ta sẽ bóp nát ngươi.
Các ngươi nên chuẩn bị tinh thần ...!Ha haaa "
Âm thanh tiếng cười rợn người , bọn họ biến mất không để lại chút dấu tích.
Cả trường xôn xao mang theo lo lắng cùng sợ hãi , trưởng lão Ngỗ La trầm mặt sau đó quay người đi.
Đôi mắt màu đỏ máu của cô bình tĩnh lạ thường , nụ cười như có như không câu lên mĩ miều ...
____________________________
Tại Sarat :
Tiếng bước chân vang lên ngỗn ngang hỗn loạn , Nguyệt Thế cầm trên tay quyền trượng dài uy nghi.
Hành lang tối tăm với ánh đèn đuốc mờ ảo , càng làm bà ta trở nên mộng mị
" Có chắc kế sách này sẽ ổn ? "
" Vâng !!! Cứ tin ở tôi , thưa nữ hoàng cao quý "
" Tốt lắm !! Ta tin ngươi "
Cả hai bước đến một gian phòng , cánh cửa sắt cứng với hình vẽ quỷ tinh xảo.
Quyền trượng đưa lên áp vào cánh cửa , ánh sáng đen tỏa ra ...
Cạch !!!
Một mùi máu tanh nồng luân chuyển trên không , dưới mặt sàn vẫn còn vươn lại huyết sắc đỏ thẳm.
Bóng tối dần được bao phủ bởi tia sáng yếu ớt từ bên ngoài.
Tà Y vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng lịch sự , Nguyệt Thế nhìn trong căn phòng , đôi mắt híp lại hỏi
" Con nhóc này bây giờ như là người sắp chết , ngươi thấy có nên thủ tiêu luôn không ? "
" Quyết định là ở người thưa nữ hoàng , kẻ bày tôi này xin phục tùng hết thảy "
Tà Y đưa tay ngang bụng hơi khom lưng nói , Nguyệt Thế mỉm cười lớn
" Hah ha haaa ...!tốt lắm ! Xem như ta đã trừ khử được một thế lực.
Nếu như không nhờ có ngươi , ta làm sao bắt được con nhóc này.
Bây giờ , chỉ còn lại đám phù thủy Ánh Sáng kia thôi.
Đợi ta tìm ra công chúa Bóng Đêm , nhất định sẽ là ngày tàn của chúng "
Nguyệt Thế đôi mắt tàn độc , xoay người khuất dạng trong hành lang tăm tối.
Tà Y liếc vào trong cánh cửa , đôi mắt đen có vài sắc đỏ luân chuyển.
Nụ cười vẫn như vậy , phút chốc kéo tận mang tai tựa như ác quỷ lại thêm vài phần thâm ý ...
Leng keng !!!
Tiếng dây xích kêu lên , khung cảnh bên trong thật đáng sợ.
Những cái cọc sắt nhọn lại lớn ghim sâu vào cổ tay , hai chân , bả vai và bụng.
Những cọc sắt vẫn còn để đó , dây xích to lớn khuếch trương khiến thân ảnh càng trở nên bé nhỏ.
Quanh thân cô gái là sợi dây xích cùng hai quả tạ , máu đỏ đọng lại như khô hằn.
Mái tóc phủ xuống , hơi nâng lên để lộ đôi mắt u minh không cảm xúc
Rầm !!!
Cánh cửa đóng lại , Tà Y vuốt nhẹ tóc sau đó rời đi.
Để lại một mảng trầm lặng ...
___________________________
Mấy ngày nay mọi người đều lo lắng hồi hộp nghĩ cách đối phó với phù thủy đen , cả Hội Đồng Phù Thủy đều bận tối mặt tối mày.
Không giây phút thảnh thơi , Cẩn Duệ ngồi trên bàn xem kĩ từng công văn kế hoạch.
Kỳ Anh một bên luyện tập ma pháp rồi kiểm tra hồ sơ từng học sinh để xem ai có thể ở lại giúp ...
Cô mở ra cuốn sách dày , đôi mắt nhìn vào từng dòng chữ.
Băng Du lo lắng hỏi
" Sẽ ổn chứ chị ? "
" Ừ "
Fry cũng nhìn đến , sau đó cất tiếng
" Chẳng phải chúng ta có kết giới bảo vệ sao ? "
" Con nhóc ngốc này , trường ta hiện có phù thủy đen xâm nhập "
Cẩn Duệ quay lại mắng , Fry thất kinh
" Cái gì ? Vậy tại sao lại còn tiếp tục cho đi học ? "
" Không thể giải tán , có học sinh ở đây chúng ta lấy nhiều người cùng chấn giữ.
Nếu sơ tán , e sợ cả trường Magic Aure sẽ chớp nhoáng bị phá hủy "
Kỳ Anh nâng gọng kính nói , Băng Du đưa tay siết chặt.
Thịnh Uy Hỏa gác chân lên bàn , cười lạnh
" Hừ !!! Lũ sợ chết , đem tính mạng học sinh ra để đặt cược ? Vậy