Ngày hôm sau bọn cô đã chuẩn bị bắt đầu lực lượng để chống đối với phù thủy đen , các học sinh ai nấy đều trên tinh thần đề cao cảnh giác.
Quốc Vương và Hoàng Hậu cũng cho kỵ sĩ rời đi trở về Vương Quốc để tập họp lực lượng quân đội .
Cô bước đi trên sân trường , nhìn thấy Băng Du và Fry đang bận rộn tập ma pháp với thầy Lran
" Chị ...!"
Băng Du mỉm cười chạy lại chào hỏi , Fry cũng đi đến cúi đầu
" Ừ ! Cực nhọc rồi "
" Không ạ , được chiến đấu vì Vương Quốc.
Em rất vinh hạnh "
Băng Du quyết tâm nói , đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết.
Cô mỉm cười nhẹ
" Người trẻ có khác "
" Chị nói làm như chị già lắm vậy "
Băng Du cười cười , cô đưa tay vén lọn tóc ra sau vành tai.
Sau đó nói
" Tôi có công việc , các em tiếp tục tập luyện đi "
" Vâng "
Cô lướt qua họ , Fry nhìn theo cảm khái
" Tiểu Du , chị ấy thật tài giỏi "
" Phải ! Mình mong cũng sẽ như chị ấy.
Àh mà , tay cậu sao vậy ? "
" Không có gì , cậu nói xem Hội Đồng Phù Thủy sẽ có phương án gì cho cuộc chiến này ? "
" Không chắc ! Nhưng tớ nghĩ sẽ ổn thôi , vì chính nghĩa luôn thắng "
" Ha ha ha ...!phải , cậu nói đúng "
Hai cô gái cười đùa nói chuyện , cô hơi dừng bước chân quay đầu lại.
Đôi mắt đỏ lạnh tanh hiện lên tia cười thâm ý nhìn Băng Du.
Sau đó tiếp tục cất bước ...
Cô đi đến từng khu phát giấy kiểm tra , thúc đẩy các giáo viên mau chóng cho học sinh rèn luyện.
Trên tầng cao , cô cứ như vậy cất bước đến từng dãy lớp học.
Học sinh ai nấy xôn xao tụm lại một bầy bàn tán , dùng đủ loại ánh mắt ngưỡng mộ , kính nể , ghen tị nhìn cô.
Cô không quan tâm , vẫn chỉ làm việc của mình.
Đến cuối dãy , mọi việc đã xong cô liền định quay về.
Thì thấy trong góc tối có một cánh cửa sắt đen nằm ẩn sâu vào trong.
Bước tới , nơi đây có vẻ âm u mù mịt nên ít học sinh dám lại gần.
Cánh cửa bị khóa lại cứng rắn , cô hơi nhướn mày truyền vào một ít ma pháp .
Cạch !!!
Cánh cửa bật mở , một cơn gió ập đến khiến cô có chút bất ngờ.
Sau đó bước vào trong , một khu vườn xanh mát trãi dài rộng bao la đến không có tiêu cự.
Hương thơm cỏ thiên nhiên cùng sự tự do như bất cứ lúc nào cũng có thể cất cánh bay xa.
Cô bước đi , đôi mắt híp lại thì bỗng cảm nhận một cỗ lực nhanh như gió lao tới
Vụt !!!!
Vầng sáng bao vây giam cầm cô lại , từng tia sét điện xẹt qua.
Nó cùng một loại ma pháp với nhà thờ , cô trầm mặt lại sau đó vươn lên nụ cười .
Răng rắc !!!
Âm thanh vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ , cơn gió lướt qua khiến cô có chút tận hưởng.
Cô biết được , đây là một thế giới vô định giống như không gian tùy thân của mình.
Cô tiếp tục bước đi , một thanh âm trầm ổn lại ấm áp tĩnh lặng như mặt hồ vang lên khắp bốn phương
" Kẻ có tâm hồn của quỷ dữ lại dám đặt chân vào vùng đất Thần của ta.
Thật đáng tiếc nhưng ta không hoan nghênh "
" Ah~ ...!nhưng ta cứ thích vào ? "
Cô mỉm cười tiếp tục bước đi , gương mặt xinh đẹp bình tĩnh.
Âm thanh kia lại vang lên trấn định , không có chút gì là kinh ngạc bởi sự can đảm của cô
" Quả nhiên Vương Quốc Marvelous đã đến ngày tận số , lại có thể có một con người độc ác , tàn nhẫn và thủ đoạn như vậy làm tổng chủ của Ngân Linh gia.
Mọi thứ là số mệnh ...!"
Với lời nói mang theo ý nghĩa sâu xa đó , cô mỉm cười ngắt một bông hoa dưới nền cỏ lên mũi ngửi , bình đạm cất tiếng
" Quả nhiên Vương Quốc này đã đến ngày tận số , vì có một vị trưởng lão vô trách nhiệm và tin vào số mệnh như thế.
Như vậy , có thể gọi là buông xuôi ? "
" Ta không giống ngươi , và ta không phải chấp nhận thiên mệnh.
Mà ta không muốn nhàm chán đi bảo vệ những thứ có khả năng tồn tại không cao "
Âm thanh đó vẫn rất tự nhiên , không chút lộ ra cảm xúc gì.
Cô mỉm cười nhướn mày
" Vậy đó có thể gọi là ích kỷ ? "
" Ta không quan tâm suy nghĩ của người khác , ta chỉ muốn làm những thứ mình muốn.
"
" Ta cũng như vậy , một đóa hoa được gặt hái cầm trên tay và ngửi.
Nhưng khi người ta không còn hứng thú nữa , liền quăng xuống mà giẫm đạp.
Thế giới này tươi đẹp và thanh bình như vậy đã đủ rồi , nó phải như những bông hoa kia mà héo úa.
Hoặc bị khi dễ dưới chân kẻ khác "
Cô mỉm cười quăng đóa hoa xuống giẫm lên , lời nói mang theo chút ngạo nghễ.
Tiếng nói kia vẫn bình ổn vang vọng khắp nơi
" Ta không có cái gọi là tình yêu , ta đã làm điều ngu ngốc khi đã muốn làm trái thiên mệnh.
Điều đó rõ ràng bất khả thi , vậy tại sao ngươi lại phải làm một điều quá khó với mình như vậy ? "
" Ha~ ...!đối với ta chiếm lĩnh thế giới này là có khả năng.
Mọi thứ đều có những bước ngoặc không vững chắc , Tam trưởng lão vĩ đại là vì không muốn bảo vệ Vương Quốc này vì nó là điều bất khả thi.
Hay là cố tình làm trái với nguyên tắc của riêng mình để có cớ mà rời khỏi ? "
" ...!"
Cô mỉm cười liếc mắt nhìn xung quanh , cơn gió lướt qua tung bay nhẹ nhàng mái tóc tím.
Tiếp tục nói
" Ngươi cố tình làm trái với nguyên tắc của mình , không thuận theo số phận để lấy đó làm cớ mà rời khỏi Vương Quốc.
Rõ ràng ngươi biết được sự tồn tại của cả Marvelous là điều không thể , ngươi thông minh như vậy.
Hoàn toàn lừa cả các trưởng lão , rút khỏi sự sống của mình trong thế giới này.
Ta đã thấy được thứ ngươi che giấu bên trong quan tài kia.
Và nay khi thấy được tính cách của ngươi , hoàn toàn trái lập với những dòng chữ.
Ha ha ...!thật bất ngờ "
" Ha ha ...!thì sao nào ? Ta không có cái gọi là từ bi , ta không thích làm chuyện quá sức mình.
Thuận theo tự nhiên là lẽ thường tình , ta chỉ làm những điều có thể.
Và sẽ không màng đến sự sống chết của bọn họ , vì họ nằm ngoài sự sống của ta "
Âm thanh mang theo bình thản như dòng suối , cô mỉm cười hơi nheo mày lại
" Ngươi có tính cách rất hợp ý ta ah~ ...!"
" Ta sẽ nhận đó như lời khen , nhưng ngươi và ta không liên quan.
Ta sẽ giảm thiểu mọi thứ về mình , các thế lực ngoài kia cũng như ngươi ta không màng đến.
Làm điều gì các ngươi thích , nhưng đừng động chạm đến ta.
Ta sẽ đóng góp một chút sức mọn để xem như là có tâm , nhưng có lẽ sẽ không thể gây hại đến ngươi.
Vì vậy , hai ta xem như chưa từng gặp , ta thích sự yên bình và thanh thản "
" Ha ha~ ...!mặc kệ người khác tự sinh tự diệt , còn chính mình lại hoàn hảo mà hưởng thụ yên bình trong chốn riêng tư.
Thật hư hỏng "
Cô mỉm cười đưa tay v.uốt ve môi mình , âm thanh kia vang lên bình thản.
Nhưng lại có chứa sát khí
" Ngươi đã quá nhiều chuyện "
Rầm !!!! Đoàng ...
Những chiếc lá từ đâu lao tới chỗ cô , cô nhẹ nhàng phóng lên.
Nhìn lại những chiếc lá mỏng manh nay lại sắc bén đến không ngờ , làm nứt luôn cả mặt đất.
Cô hơi nhướn mày , sau đó quay người rời đi
" Xem như ta đã mạo phạm , hãy tiếp tục cuộc sống bình thản của mình đi "
Cô rời khỏi , cánh cửa đóng lại mà nụ cười cô vươn lên âm lãnh.
Híp mắt khiến con ngươi như ẩn như hiện dưới tầng mi dày cong vút
" Gì đây ? Một kẻ sống vì mình ? Rắc rối đó xem ra không phải là nguy hại ...!"
_____________________________
Màn đêm buông xuống , vòng tay của bóng tối lại lần nữa bao trọn mọi thứ xung quanh.
Tiếng gió rít dài tựa như gào thét , mùi máu tanh nồng luân chuyển khắp nơi.
Thật khó khăn mới có một âm thanh phá tan sự yên tĩnh
- Ahhhhh !!! Cứu ...!c ...!cứu ...
Tiếng hét thất thanh vang vọng , học sinh từ ký túc xá chạy ra.
Nhìn một nữ sinh thân mình đầy máu , vết móng tay cào sắt nhọn ghim sâu vào da thịt.
Trông vô cùng thảm hại , khi học sinh còn trợn mắt chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Đã có một bàn tay nắm tóc cô gái đó kéo lê trên sàn vang lên tiếng rít , máu chảy khắp nơi một màu đỏ diễm.
Tất cả trợn mắt sợ hãi , đồng loạt hét lên
- AHHHHHH
- Cứu với
- Trưởng lão ...
Mọi người chạy tán loạn , nhưng rất nhanh đã có vài người bay đầu mà chết trong cơn hoảng sợ.
Không ai kịp định hình điều gì , đã lần lượt mà nằm xuống.
Vài học sinh ngã bệch trên đất , hai mắt mở to nhìn nhân thú dưới ánh trăng với vẻ mặt hung tợn cùng nụ cười ám ảnh.
Móng vuốt đưa lên đã sớm nhiễm đầy máu tươi , vung xuống ...
" Ice storm ( Bão băng ) "
Một cơn mưa băng sắt nhọn vụt tới , nhân thú đó nhảy ra.
Tròng mắt trắng dã , cùng răng nanh dài nhọn.
Nhìn lên chỗ Kỳ Anh đang cưỡi chổi bay , sau đó lao tới như sấm chớp đá bay Kỳ Anh xuống đất
Rầm !!!
Cẩn Duệ chạy ra thấy cảnh này mà kinh ngạc , khu ký túc xá nữ đã có vài thi thể nằm khắp nơi.
Thậm chí ở những khu khác cũng đã vang lên tiếng la hét sợ hãi kinh hoàng vang vọng xé toạc màn đêm
" Mau gọi trưởng lão "
Cẩn Duệ nhìn qua một học sinh nói , sau đó lao đến giúp đỡ Kỳ Anh đang bị đè lên.
Con thú nhân đã cào vài đường trên người hắn , tốc độ nhanh đến bất thường .
" Dance style ( Vũ phong ) "
Cơn gió nổi lên muốn cuốn tên thú nhân , nhưng hắn lại nhẹ nhàng mà tránh thoát.
Vang lên tiếng cười khàn đục như chế giễu , bộ dáng tựa như quái thú săn mồi khiến Cẩn Duệ sững ra
" Tại sao lại vậy ? Giống như mấy con thú biến dị trong kỳ thảo hạch "
Vụt Vù !!
Cẩn Duệ kinh hãi lùi lại , đưa tay ra hét lên
" Wind blade ( Lưỡi kiếm gió ) "
Nhưng đòn tấn công của cô ta nhẹ nhàng bị nhân thú dùng tay bóp nát , nhanh đến mức mà cô ta không thể nhìn ra.
Phút chốc ...
Phập !!!!!
Cẩn Duệ mở to hai mắt , bụng bị bốn ngón tay sắt nhọn xuyên qua.
Thú nhân rút tay nhảy bật lùi về sau , không cho Cẩn Duệ cơ hội trả đòn.
Máu chảy ra lênh lán , cô ta ngã về sau nằm dưới đất , hai mắt vẫn mở đau đớn nhìn lên bầu trời.
Cô ta gượng ép chính mình không được nhắm mắt lại ...
Kỳ Anh kinh ngạc gượng dậy , sau đó đưa hai tay lên
" Meteors, run and pass through the enemies before your eyes ( Hỡi sao băng , hãy chạy đi và xuyên qua kẻ thù trước mắt ) "
Một tia chớp lóe lên một cái nhấp nháy liền đâm xuyên qua bụng thú nhân , khi máu chảy nhuộm đỏ một màu mới thấy rõ một khối băng lớn đang toát lên hàn khí vẫn còn ghim vào người nhân thú đó.
Kỳ Anh ngã bệch xuống vì ma pháp mạnh mẽ , thú nhân vỡ ra cùng băng biến mất.
Băng Du chạy ra kinh hãi , nhìn Cẩn Duệ liền đi tới ôm lấy
" Chị , chị có sao không ? Chị ...!"
" Để cô "
Pharan cũng kịp thời tới , dùng ma pháp trị liệu giúp Cẩn Duệ lành lại vết thương.
Niêm Liễn bay qua cầm kiếm bảo vệ Băng Du , từ không trung một con thú nhân nữa xuất hiện.
Niêm Liễn nâng gọng kính , sau đó lao vào tấn công ...
Rầm !!! Đoàng ...!!! Bộp
Âm thanh thật hỗn tạp , nhưng không phải hoàn toàn là tiếng đánh nhau của Niêm Liễn.
Mà là những cái cây đang di chuyển , thân cây hiện lên gương mặt ma quái với cái miệng hình chữ M.
Cành cây trở thành tay , nó giẫm đạp lên mặt đất mà di chuyển.
Nhưng điều đáng kể là ...!nó tận hơn 20 cây ...
" Cái gì vậy ? "
An Nguyệt trưởng lão sững sờ bay tới , nhìn cảnh tượng này mà nghẹn họng.
Uy lực của những cái cây mạnh mẽ , mặt đất nứt ra từng đường dài.
Nó vươn cành với những ngón tay sắt nhọn , nắm lấy một học sinh rồi dễ dàng bóp nát.
Máu thịt hòa lẫn rơi xuống , An Nguyệt run rẩy con ngươi.
Sau đó trầm mặt lao đến
" Bind ( Trói buộc ) "
Muôn vàn dây leo ánh sáng mạnh mẽ quấn lấy thân những cái cây , dùng sức mạnh muốn bóp vỡ từng cây.
An Nguyệt nhắm mắt , mấp máy môi
" Lửa "
Từ dây leo ánh sáng cháy rực lên một màu đỏ , những cái cây nhanh chóng bị thiêu rụi thành than đen.
Nhưng chưa kết thúc , từ phía sau một cái cây tấn công An Nguyệt bất ngờ.
Bà ta ngã xuống đất chật vật , mặt đất lúng sâu.
Nhìn qua liền thấy Hoàng Tử muôn thú , A Nhĩ Hoàng đang cầm một cái óng , tiêm vào từng thân cây.
Đôi mắt cậu ta một màu trắng dã , nụ cười kéo tận mang tai.
Thân hình nhỏ bé lững thửng đi
" Ngài làm gì vậy ? "
An Nguyệt sững sờ tức giận hỏi , cố gắng gượng dậy.
A Nhĩ Hoàng quay đầu qua như một kẻ vô hồn , âm thanh cười cười chế giễu thanh lãnh
" Kha kha khaaa ...!lũ ngu ...!kha kha ...!"
Vụt !!!! Rầm
Chỉ thấy An Nguyệt vừa chớp mắt , đã thấy A Nhĩ Hoàng ngay trước mặt.
Hai móng tay dài đưa lên
" Ahhhhh ...!"
Âm thanh An Nguyệt thất thanh , đau khổ đưa hai tay song song sườn má.
Đôi mắt chảy máu do móng tay ghim sâu , A Nhĩ Hoàng cười nghiêng đầu , tiếp tục hạ tay .
" Vầng quang lưỡi liềm "
Vụt !!! Rầm
Thiên Sơ đến kịp thời , lưỡi liềm cong vút với ánh sáng mạnh mẽ chói mắt ghim xuống đất.
A Nhĩ Hoàng đã kịp thời nhảy ra , Băng Du từ đầu chứng kiến tất cả mà co rút đôi mắt.
Sợ hãi không nói nên lời , từ phía sau lưng một cái cây tấn công bất ngờ.
Niêm Liễn nhìn thấy liền bay qua , đình chiến với thú nhân.
Vì bị tấn công quá bất ngờ mà chỉ có thể ôm Băng Du vào lòng , mặc cho cành cây lớn đập xuống lưng trầy xước.
Thảm cảnh diễn ra khiến không ai phòng bị , tiếng la hét vang vọng cả không trung từ nhiều nơi mang theo sợ hãi và thống khổ.
Cô xuất hiện , đôi mắt đỏ máu nhìn bãi chiến trường đầy huyết lệ mà trong lòng khơi gợi sát tâm.
Kìm hãm nó lại , cô bình tĩnh đưa tay tạo lửa đốt cháy thân cây.
Sân trường giờ đây một mảnh hoang tàn , Thịnh Phong Thần từ không trung lao tới , trên tay là cây cung với ba xạ tiễn
Vụt vụt !!!!
Ba cái cây hóa thành tro biến mất , A Nhĩ Hoàng nhìn lên nhe nanh lao tới.
Đôi mắt đen xẹt qua tia sáng lạnh , nhanh nhẹn ngã người ra sau tránh đi móng vuốt sắt bén.
Sau đó vững vàng đáp xuống đất , Fry chạy tới níu tay Băng Du
" Cậu có sao không ? "
" T ...!tớ ...!không sao "
Nhiều học sinh tập hợp lại để chống trả , sân trường giờ đây tràn đầy ma pháp.
Ngọn bạch hỏa trên tay cô vung nhẹ nhàng liền có thể thiêu đốt , nhưng vấn đề là diệt một thì lại có một.
Thiên Sơ nhìn xung quanh , thấy A Nhĩ Hoàng vẫn đang bình thản tiêm chất lỏng màu xanh đục vào cây.
Hai tay chấp vào nhau , miệng lẩm nhẩm cổ ngữ
" O meteorite, fall and strike the