" Khụ ...!phốc ...!"
Long Ngạo Hàn lại ho ra máu , nhưng lần này là máu đen.
Hắn thống khổ ôm ngực , Thi Ca bên cạnh lo lắng
" Hoàng thượng ...!"
Hắn đẩy nàng ta ra , đứng lên khó chịu nắm lấy tay cầm thanh kiếm được treo trên cột .
Roẹt !!!
Ánh sáng sắc lãnh lóe lên khiến Thi Ca sợ hãi , hắn điên cuồng vung kiếm chém xung quanh như dã thú.
Khí hàn cùng sự chết chóc tỏa ra khiến tâm người run rẩy.
Như đang phải đối mặt với một con ác quỷ điên loạn
Rầm !! Xoảng ...
Thi Ca đứng nép một bên sợ hãi nhìn nam nhân đang điên cuồng ph.át tiết.
Hắn đập phá mọi thứ , mỗi một vết chém của hắn hằng sâu đến run người.
Có thể thấy rõ sự đau đớn mà nam nhân này phải chịu đựng qua từng vết chém mạnh mẽ đó ...
Phút chốc căn phòng đã trở nên hoang tàn.
Thị vệ chạy vào muốn ngăn cản hắn
Roẹt !! Phập
Máu tươi văng ra , đôi mắt hắn hằng lên tơ máu của thú dữ.
Siết chặt tay kiếm chém chết đám thị vệ không thương tiếc.
Máu đỏ thẫm văng ra khắp nơi , thậm chí là trên y phục vàng nhẵn mịn cũng đã thấm ướt một mảng máu tanh.
Thi Ca mở to mắt run rẩy , bịt miệng lại không thốt nên lời ...
Cạch !!
" Hoàng thượng ...!"
Trung công công cùng thị vệ Thẩm Chương chạy vào.
Ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa chiếu rọi khiến mọi thứ trở nên quỷ dị.
Long Ngạo Hàn muốn vung kiếm tiếp tục màng sát loạn của mình thì cơn đau đớn như bị ai đó giẫm đạp thật mạnh trên lồng ng.ực khiến hắn khụy xuống.
Thẩm Chương nhanh tay khống chế huyệt đạo của hắn
" Thuộc hạ thất lễ "
Long Ngạo Hàn được đưa trở lại giường , hắn vô thần bất lực hé môi thâm đen vì trúng độc ra run rẩy.
Nhưng đôi mắt sâu thẳm vẫn một mảng cường liệt uy nghiêm ...
Thời gian trôi qua , thái y chẩn mạch xong liền thở dài lắc đầu .
\- Tình trạng của hoàng thượng ngày càng tệ ...!Tay chân bị tê liệt , nếu như ngài ấy còn cố dùng nội lực để giết người.
E rằng sẽ hoàn toàn mất hết võ công mà tàn phế ...
" Không có cách nào sao ?? "
Thẩm Chương bình tĩnh hỏi , thái y vuốt râu dài lắc đầu
\- Chỉ có người Ngoại Bang mới có phương thức loại bỏ độc tố ...!Có lẽ nên tìm người hạ độc
" Nhưng vẫn chưa tìm ra "
\- Vậy thì lão hết cách
Thái y nói xong thở dài rời khỏi , Thẩm Chương nhìn qua Thi Ca đang chăm sóc cho Long Ngạo Hàn
" Triệu cô nương , đa tạ đã luôn bên cạnh chăm sóc hoàng thượng "
" Không có gì !! Thẩm thị vệ đừng nói vậy ...!"
Thi Ca lắc đầu mỉm cười nhẹ nhàng lau máu trên cơ thể hắn , mọi thứ dần chìm vào yên lặng.
Thẩm Chương lặng lẽ ra ngoài , gian phòng sau khi được dọn dẹp sạch sẽ vẫn còn vươn lưu tử khí .
" Hoàng thượng , hay để dân nữ đàn cho người nghe ?? "
Long Ngạo Hàn nửa tỉnh nửa mê không trả lời.
Nàng ta đứng lên cầm lấy cây đàn tranh ngồi xuống ghế đặt lên đùi.
Từng đốt ngón tay lả lướt , tạo ra âm thanh nhẹ nhàng hòa vào không gian tĩnh mịch ...!Có chút gì đó khó nói thành lời ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Thời gian trôi qua đã là buổi chiều , nó tựa như gió thoảng mây trôi.
Khi quan tâm đến sẽ cảm thấy vì sao lại trôi qua thật chậm ...!Nhưng khi không để ý , ta lại nhất thời bị thời gian lãng quên.
Trôi đi một cách lặng lẽ ...
\[ Đúng là lãng mạng đến cảm động \]
Âm thanh tiểu Bát Đản vang lên , cô mở mắt ra từ trên cây cao dùng Thông Thiên Nhãn nhìn về hoàng cung.
Thi Ca đã đàn rất lâu , nàng ta vẫn ngồi đó tạo ra những khúc nhạc êm ái.
Đến nổi từng đầu ngón tay đều đã rách đến chảy máu ...
\[ Sao ký chủ không cứu hắn ?? \]
" Đợi đám người Nghịch Hội Thần Giáo tới rồi lập công luôn "
\[ Nhất Khuynh báo với ký chủ ?? \]
" Phải ...!"
Cô vẫn ngồi xếp bằng mặc cho tia sáng của hoàng hôn đang rọi lên người mình.
Hòa vào một màu đỏ đen tà mị khiến cô trở nên mông lung ...
\[ Ta thật không hiểu nổi ký chủ đang làm gì \=.\=|||| \]
" Ha~ ...!"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Khục ...!"
" Hoàng thượng ...!"
Thi Ca đặt cây đàn xuống đi tới bên giường , Long Ngạo Hàn đưa mắt lạnh lùng nhìn nàng ta.
Hắn lúc này như đang nửa sống nửa chết , nghe rõ và cảm nhận được.
Nhưng lại như