" Cái gì ?? Lý gia bị tiêu diệt ?? "
Trưởng lão Đạt Na kinh ngạc nhìn Khả La Đặc Phi vừa chạy về báo tin.
Ngọn núi vắng tanh cùng hương thơm của thiên nhiên đi vào lòng người mà tồn đọng sự yên bình
" Phải !! Tên hoàng đế đó còn tra ra nguồn gốc của Nguyền Nhân Mộc là của tộc Nhân Ngư.
Hiện đang lùng sục tìm chúng ta khắp nơi.
Còn dán thông lệnh ai bắt được sẽ trọng thưởng "
Rầm !!!
" Hàm hồ !! Tại sao lại như vậy chứ ?? "
Trưởng lão Đạt Na tức giận , gương mặt già nua đã đỏ bừng .
" Trưởng lão ...!"
" Không đúng ...!quá kỳ lạ ...!Mau đem nội đan của Công Nương ra đây "
Lão gấp gáp nói , Khả La Đặc Phi chạy vào trong nhà gỗ cầm ra cái hộp tinh xảo đẹp đẽ nhỏ.
Đặt lên bàn nhanh chóng mở ra ...!bên trong viên châu đã hóa thành màu trắng.
Lão già hai mắt hiện lên sự thịnh nộ
" Dám lừa cả ta "
" Trưởng lão !! Sao lại vậy ?? "
" Ta không biết , nhưng đây không phải nội đan của Công Nương.
Mà là của một con thú nào đó thôi ...!"
" Tên họ Lý đó dám lừa chúng ta.
Đáng chết !! "
" Không !! Không phải hắn ...!mà là kẻ tên Địch Vô Minh kia "
Trưởng lão Đạt Na đứng lên nhìn ra phía núi xa xăm muôn trùng , cảnh vật hùng vĩ xinh đẹp khiến người như được tự do giữa biển trời ...
" Ý trưởng lão là ...!?? "
" Địch Vô Minh kia quả nhiên không tầm thường , hắn sai khiến Lý Thượng gạt chúng ta.
Tuy không rõ mục đích của hắn là gì , nhưng việc hắn thừa cơ hội đẩy chúng ta vào chỗ chết chính là sự thật "
" Sao chứ ?? Ta không hiểu ...!"
" Lão cũng không rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra , nhưng chúng ta đang bị truy nã "
" Vậy phải làm sao ?? "
" Đặc Phi , ngươi hãy đi dò la tin tức về hắn.
Càng nắm vững nhiều thông tin , sẽ càng hiểu được hắn đang muốn giở trò gì.
Nhớ cẩn thận "
" Rõ !! "
Giờ đây chỉ còn mình lão đứng đó trước gió , ánh mắt sáng quắc mang theo căm hận thấu xương.
Âm thanh từ miệng lão phát ra như muốn cắn nuốt tất cả ...
" Nhân loại ...!!!! "
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Thư Nhã Quán :
" Lục Tử ?? Kẻ đó ...!đã sớm bị mù rồi ...!"
Phỉ Yến Liên cẩn trọng nói , thân hình hồ ly mềm mại dài thượt.
Long Lãnh Viên nhíu mày
" Mù ?? "
" Ta ...!ta không thích đôi mắt đó của Lục Tử.
Làm ta nhớ tới kẻ đã tấn công mình ở Bách Phượng Lâu.
Nên ...!lần đầu gặp đã cho Lục Tử tự móc mắt ...!"
Không gian trở nên tĩnh lặng lạ thường , Phỉ Yến Liên có phần chờ đợi cùng hồi hộp.
Vì không ngờ hắn sẽ hỏi tới chuyện của cô ...
Vụt !! Bộp
Chung trà trên tay hắn bay đến thân ảnh hồ ly , nhìn thật nhẹ nhàng nhưng đi kèm là nội lực mạnh mẽ.
Nên nàng ta đã bị đánh văng , phun ra một ngụm máu tươi ...
" Thuộc hạ của bản vương , ngươi muốn làm gì thì làm ?? "
Âm thanh từ tốn nhẹ nhàng vang lên như suối hồ thu , nhưng hành động khi nãy lại khiến Phỉ Yến Liên sợ hãi.
Cố gắng gượng dậy
" Xin Vương Gia thứ tội ...!"
" Hừ ...!Cút đi "
Phỉ Yến Liên nhìn nam nhân tao nhã đó , rốt cuộc cũng nghe lời mà phóng đi.
Long Lãnh Viên nhìn ra chân trời , đôi mắt nhắm lại cùng mỉm cười nhạt không rõ ý vị ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
An Thịnh Cung :
" Hừ ...!ai gia chưa ra tay.
Cái tên đó đã nhanh hơn một bước rồi "
Thái Hậu ngồi trên ghế được cung nữ chải tóc.
Bàn tay vu.ốt ve chuỗi phật châu, khép hờ mắt
" Thái Hậu nương nương , nhưng dù sao cũng đã loại được một cái gai trong mắt là Lý Thùy Lâm "
A Hoa mỉm cười , bàn tay nhẹ nhàng chải chuốt .
" Phải ...!chỉ còn tên ranh hoàng đế nữa là xong ...!"
" Thái Hậu ...!sắp tới sẽ tổ chức lễ hội săn bắn hằng năm.
Lần này là thời cơ tốt cho chúng ta ra tay "
" Phải ...!năm nay sẽ đặc biệt hơn mà chiêu mộ người tài.
Anh hùng thiên hạ miễn có tài liền sẽ tham gia cuộc thi săn bắn.
Giành chức đại dũng sĩ Kỳ Nghệ Quốc ...!"
" Cũng không nói là không thể cho Ngoại Bang đến thăm thú chào hỏi ...!"
A Hoa mỉm cười gian xảo , vị Thái Hậu kia cũng hài lòng mỉm cười.
Đôi mắt đanh lại siết chặt chuỗi phật ngà
" Long ! Ngạo ! Hàn ...!Ta bắt ngươi phải trả mối thù giết con !! Rút gân lóc thịt , khiến ngươi vạn kiếp không thể luân hồi "
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tại một nơi u tối với mùi máu tanh nồng cùng tiếng la hét thảm thiết thê lương vang vọng khiến người cảm thấy rợn gáy.
Mùi ẩm móc với những tiếng BANG BANG đánh vào x.ác thịt kia thật khiến nơi này trở nên quỷ dị .
Những kẻ bị trói tay trói chân vào cột gỗ , không ai được mặc gì mà phơi bày ra trong ánh sáng mờ đục của ánh lửa.
Nam có , nữ có ...!bọn họ đều giống nhau phải hứng chịu sự tra tấn về thể xác.
Vết roi sắt quốc vào hằn sâu , than nóng , những vết rạch từ cổ tay khiến máu chảy xuống những cái chậu điêu khắc lớn tinh xảo sạch sẽ.
Tiếng kêu gào la hét nhỏ dần cho đến khi lịm đi ...
Nhưng đám vận y phục đen bịt kín mặt kia vẫn không hề buông tha.
Dùng cái thùng gỗ , bên trong có chứa nước sôi nóng tạt vào cho họ tỉnh lại.
Phía dưới chân có rất nhiều con rắn độc uốn lượn dài thượt , đôi khi xì lưỡi trườn lên chỗ đám người bị trói khiến họ sợ hãi đến tái xanh mặt mày.
Mọi âm thanh tra tấn dữ tợn vang lên hòa vào sự thảm thiết van xin , nơi đây như một địa ngục trần gian với đủ mọi nghiêm hình ...
\- Đem lu máu đó đi đi , cái xác khô này đi bón phân
Âm thanh vang lên cùng những người lưu loát làm việc.
Những cái lu máu được chuyển dời đến một cái hồ lớn mênh mông , bên trong đó có rất nhiều hoa sen đỏ xinh đẹp diễm lệ ...!Và tất nhiên , nước trong hồ chỉ nồng nặc mùi máu tanh cùng màu đỏ thẫm đục ngầu.
Nhưng với những đóa sen trôi qua lại , cùng sự quỷ mị u ám của khung cảnh.
Khiến hồ lớn này trở nên nổi bật dị thường ...
Và tận một gian phòng riêng biệt , với sự tĩnh lặng hoàn toàn trái ngược với nơi ghê rợn kia.
Có một hình bóng nam nhân cao lớn cô độc ngồi trên ghế đá giữa dàn hoa sen đỏ được rải trên đất.
Bóng lưng kia hòa vào màn đêm mờ ảo , nhưng lại có gì đó rất tà khí ...
\- Mọi chuyện là vậy !!
Một tên thủ hạ vận đồ đen từ đầu tới chân đứng một bên như đang báo cáo chuyện gì đó.
Âm thanh tiếng nói như hòa vào màn đêm vang vọng rõ ràng.
Cho đến khi nó trở lại tĩnh mịch đến ngạt thở , mới có một âm thanh khàn khàn trầm thấp cất lên phá vỡ nó
" Địch Vô Minh ?? "
\- Phải !!
" Tiếp tục quan sát "
\- Rõ !! Độc Chủ
Tên thủ hạ biến mất , không để lại chút tăm hơi gì.
Bốn bức tường của gian phòng rộng lớn mang lại sự trống trãi hiu quạnh , nhưng những đóa hoa sen máu kiều diễm nổi bật kia lại khiến mọi thứ trở nên kinh dị lạ thường ...!Nam nhân vẫn ngồi trên ghế , tay vươn ra , từ bàn đá cầm lên một đóa sen đưa đến gần mũi ngửi
" Thật thơm làm sao ...!Hoa sen thanh khiết , từ bi bát ái của trời cao ...!Mọi chuyện đang dần trở nên thú vị hơn rồi ...!Ha ha haa~ ...!"
Tiếng cười vang vọng tứ phương hòa vào sự tĩnh mịch u tối.
Tựa như một kẻ điên loạn nhưng lại có khí tức uy phong lạ thường ...!Ngồi đó ...!cười rộ lên như đang chờ đợi điều gì đó rất vui vẻ ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Hằng năm khi vào mùa Thu , hoàng cung đều sẽ tổ chức một cuộc thi săn bắn.
Nhưng năm nay vì xảy ra dịch bệnh , khiến lương thực thiếu thốn.
Quan lại cũng bị lưu đày , khiến triều đình có phần trống rỗng.
Nên nhân cơ hội lần này ...!Hoàng đế đã cho ra thông lệnh tìm kiếm nhân tài từ khắp nơi trên thiên hạ , nhưng muốn vào được rừng để tham gia săn bắt chỉ được 150 người trở lại .
Những vật phẩm được dâng lên sẽ cống nạp vào hoàng cung , cũng như tìm ra dũng sĩ mạnh nhất Kỳ Nghệ Quốc ...
Trong khu rừng phía Tây :
Có rất nhiều binh sĩ đang đi qua đi lại để bắt đầu xây dựng đài cùng lều trại để chuẩn bị cho hội săn ...
Cô đứng từ xa trên cây cao nhìn đến , nhắm mắt lại phóng xuống bên cạnh mặt hồ trong veo.
Quỳ một chân lên nền cỏ khom người đưa tay chạm vào làn nước đang phản chiếu hình ảnh ma mị của cô ...!Lặng lẽ ngắm nhìn tay mình ẩn sau làn nước trong vắt , đôi con ngươi đỏ vẫn bình thản nhẹ nhàng ...
Đôi môi đỏ mọng như cánh hoa rực cháy hờ hững kéo lên không cảm xúc.
Nhưng nó vẫn rất đặc biệt và cuốn hút , đây liệu có tính là 1 nụ cười ?? Nó ...!thật diễm lệ làm sao ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Thời gian trôi qua , lễ hội săn bắn cũng sớm chuẩn bị bắt đầu.
Hoàng đế đã ngự giá đến khu rừng để qua đêm , có hơn 100 lều trại được dựng lên.
Binh sĩ canh gác nghiêm ngặt cùng đèn đuốc đôi khi lướt qua lướt lại trong khu rừng u ám tĩnh mịch càng khiến mọi thứ trở nên ma quái ...
Tiếng bước chân thật khẽ , lá cây xào xạc rít gào va chạm vào nhau.
Gió lạnh mùa thu mang đi sự giá rét rợn người ...
Trong lều trại , Long Ngạo Hàn ngâm mình trong thùng gỗ lớn.
Hai mắt nhắm hờ dưỡng thần trông rất nhàn hạ , Thi Ca cầm khăn lau bả vai trầ.n trụi khỏe mạnh của hắn.
Mỉm cười nhẹ hỏi
" Hoàng thượng , người mang theo Thi Ca , vậy có ổn không ?? "
" Hừ ...!có gì không ổn ?? Nàng chăm sóc ta , tốt hơn đám cung nữ kia nhiều "
Hắn vẫn không hé mắt , cất tiếng lạnh lùng trả lời.
Thi Ca hơi mím môi , choàng khăn bông dài qua hai vai hắn.
Dùng tay ấn mạnh xoa bóp , hơi nóng thoang thoảng tỏa ra khắp lều lớn ...
" Hoàng thượng , lần này bá tánh khắp nơi đều biết ơn người.
Ai nấy đều ca tụng người là Minh Quân , chúc mừng hoàng thượng "
" Ha ha ...!tất cả là nhờ Vô Minh "
Long Ngạo Hàn cười nhạt , hai tay đặt lên thành gỗ vẫn nhắm mắt hưởng thụ.
Thi Ca chớp mắt hỏi
" Quốc Sư là người khi trước gặp được ở tửu lâu Phụng Hồi Dao ?? "
" Phải ...!"
Tiếng nói chuyện phiếm nhẹ nhàng lắng đọng vào khoảng không , bỗng từ bên ngoài trở nên ồn ào bất thường.
Thi Ca đi ra ngoài lều trại xem thử ...
\- Bảo vệ hoàng thượng
\- Người đâu ...
Quân sĩ cầm kiếm chĩa vào đám người đang đứng hiên ngang kia.
Ánh trăng tỏa sáng trong màn đêm cùng những tia sáng lập lòe sắc lạnh .
" Ah da~ ...!Đây là cách tiếp đãi khách của Kỳ Nghệ Quốc ?? "
Âm thanh nam tử vang lên nhạo báng , Long Ngạo Hàn y phục chỉnh tề bước ra khỏi lều trại . Hai mắt híp lại tạo ra đường cong che khuất ánh sáng lạnh nơi con ngươi.
Mỉm cười nhướn mày
" Vương Tử Ngoại Bang sao lại đại giá quan lâm tới đây vào giờ này ?? "
Sở La Kháp Ca tay ôm mỹ nhân Phỉ Yến Liên , khoác trên mình y phục lông thú ấm áp tạo nên khí chất hung hãn .
" Hoàng thượng , ta nghe nói người sẽ tổ chức hội săn bắn.
Nên muốn đến đây tham gia vui đùa "
" Ha~ ...!Vậy là khách ?? Nhưng lại đến vào đêm hôm , khó trách quân sĩ nước ta xem là lũ cẩu săn đánh lén "
Long Ngạo Hàn lời nói độc địa nhưng khí chất của Đế Vương vẫn khiến người kính nể.
Lời nói tuy hơi th.ô tục nhưng từ miệng hắn thốt ra , lại như vàng ngọc nhẹ nhàng khiến người không thể kháng cự ...!Sở La Kháp Ca vẫn mỉm cười , cất tiếng
" La do bản Vương Tử