Sau sự kiện bị nhốt ở nhà vệ sinh nữ vài ngày, hai người đều ăn ý mà không nhắc lại chuyện đêm đó, nhưng không biết có phải là do gần đây Phó Diệc Sâm chú ý đến Thẩm Thiên Dục ngày càng nhiều, hoặc là do hắn ảo giác, Phó Diệc Sâm cứ cảm thấy Thẩm Thiên Dục đang tận lực trốn tránh mình. Điều này làm cho Phó Diệc Sâm hơi hoài nghi, theo tâm lý đầu tiên là nghĩ việc này liên quan đến Tô Tố Tố, mặc dù hắn không có sự lựa chọn nào khác, nhưng đặt vào tình trạng của Thẩm Thiên Dục, dù sao hắn cũng chính là tên vô sỉ cướp người yêu của anh em.
Nhưng càng làm Phó Diệc Sâm khó hiểu hơn là, độ hảo cảm của Thẩm Thiên Dục đối với nam phụ đã đạt tới mức 90, chuyện này quá kì lạ, hắn nghĩ mãi cũng không giải thích được, có lẽ đây cũng lý do hắn gần đây trong lúc vô tình hoặc hữu ý đều không tự chủ tìm kiếm y chăng?
Bất quá chuyện quan trọng trước mắt là, cốt truyện bất tri bất giác thế nhưng đã đến gần với kết thúc, chẳng khác nào lá bùa đòi mạng, nói muốn đến liền đến. Việc này đối với Phó Diệc Sâm mà nói tuyệt đối là liên quan đến sống còn, nói không sốt ruột nhất định là giả, không có người nào lại nguyện ý vô duyên vô cớ chết đi, huống chi hắn còn trẻ, hắn còn rất nhiều tâm nguyện phải thực hiện.
Phần thắng duy nhất của Phó Diệc Sâm hiện tại chính là mức độ hảo cảm giữa nam nữ chính với nhau đều không vượt qua con số 10. Nói cách khác, hắn đã thành công cắt đứt mối lương duyên của nam nữ chính rồi, nhưng cũng không có nghĩa là thành công ngăn chặn kết cục hai người đó ở bên nhau, dù sao hiện tại bọn họ vẫn giống như trong nội dung truyện, quan hệ người yêu, nói cách khác, cuối cùng bọn họ vẫn có thể đính hôn với nhau. Tuy rằng Phó Diệc Sâm mang theo rất nhiều nghi vấn không có lời giải, ví dụ như nam chính nếu không có hảo cảm với nữ chính, tại sao vẫn ép cô ta làm bạn gái của mình, ngay đến cả mặt mũi cũng không cần? Hoặc tại sao vẫn tranh đoạt với nam phụ? Lại ví dụ như độ hảo cảm của nam chính với nam phụ là xảy ra chuyện gì?
Hệ thống nằng nặc khẳng định không có bug, nhưng độ hảo cảm hệ thống đưa ra cùng hiện thực rất bất đồng, hoàn toàn không tương xứng, điều này khiến Phó Diệc Sâm tạm thời mất đi năng lực phán đoán, cho nên hiện tại chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy.
Nhưng ngay lúc Phó Diệc Sâm đang phòng bị sự kiện WC xúc tiến tình cảm giữa hai người nam nữ chính lần nữa phát sinh, cốt truyện ngoài ý muốn tiến vào giai đoạn cao trào cuối cùng, nữ chính bị bắt cóc.
Buổi sáng hôm đó, thẳng đến khi tiết đầu sắp kết thúc, Tô Tố Tố không hề xuất hiện, là học sinh nghèo hiếu học vượt khó duy nhất tại ngôi trường quý tộc này, đây là điều không thể.
Ngay khi Phó Diệc Sâm đang do dự không biết có nên gọi điện cho Tô Tố Tố không, Thẩm Thiên Dục bỗng nhận được một cuộc gọi. Khoảng cách hai người rất gần, thêm vào đó Phó Diệc Sâm thường thường sẽ theo thói quen quan sát y, vì thế Phó Diệc Sâm rất nhanh phát hiện sắc mặt Thẩm Thiên Dục thay đổi.
Văn Mary Sue mang theo một loại khí tràng rất thần bí, trong giây phút nam chính giận tái mặt, toàn bộ lớp học dường như bị mây đen bao phủ, ngay cả thầy giáo trên bục giảng cũng không nhịn được ngừng thở.
“Người nào dám đụng đến cô ấy, bản thiếu phế người đó!”
Phó Diệc Sâm chỉ nghe Thẩm Thiên Dục âm trầm vứt xuống một câu tràn ngập khí phách như vậy, rồi đứng dậy rời khỏi phòng học, hoàn toàn không nhìn đến hơn mấy chục con mắt đang đảo qua đảo lại, con ngươi tỏa ra hắc ám như muốn ăn thịt người, thầy giáo cũng không tự chủ được lui đến góc lớp.
Phó Diệc Sâm lông mày nhảy dựng, trong đầu nhanh chóng tìm tòi tình tiết tương quan trong kịch bản, chỉ trong chốc lát hắn đã nắm được mấu chốt, lập tức đứng dậy theo ra ngoài.
“Thiên Dục, ” Ở cầu thang máy, Phó Diệc Sâm đuổi kịp Thẩm Thiên Dục, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có.” Thẩm Thiên Dục vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng phun ra hai chữ, tuy rằng không có được thông tin, nhưng khí tràng âm u vây quanh y đã thuyết minh hết thảy.
Phó Diệc Sâm càng thêm khẳng định suy đoán của mình, dù sao trong nguyên văn cũng giống vậy, Thẩm Thiên Dục sau khi biết được Tô Tố Tố bị bắt cóc, dưới ngòi bút tác giả Mary Sue, rất không hợp lý mà giữ bí mật với tất cả, nhất là nam phụ Hạ Hầu Minh.
Phó Diệc Sâm cũng không vội vã, đầu tiên tỉ mỉ phân tích nội dung ở đoạn này, sau đó mới nghĩ đối sách.
Kỳ thật mọi chuyện rất đơn giản, chính là Âu Dương Khải – sau khi tính kế Thẩm Thiên Dục kết quả bị y trả thù trở thành con chuột cống không có nhà để về – liên hợp với một tên phú nhị đại táng gia bại sản vì Thẩm gia, khi biết được Tô Tố Tố là bạn gái của Thẩm Thiên Dục, liền âm mưu bắt cóc Tô Tố Tố, mục đích duy nhất là vì trả thù Thẩm Thiên Dục, đồng thời thuận tiện uy hiếp Thẩm gia một phen.
Một tên quan nhị đại (1) xúc động không biết suy nghĩ, cộng thêm một tên phú nhị đại (1) não tàn, nếu không phải tác giả Mary Sue ngu ngốc làm mọi thứ ăn khớp, tổ hợp hai kẻ như vậy làm sao có can đảm nhằm vào trưởng tôn Thẩm gia chứ, quan trọng là nói thế nào thì bọn chúng cũng thành công rồi, Phó Diệc Sâm đành binh đến tướng chặn. Sau khi bị uy hiếp, trưởng tôn gia tộc giàu có số một thế nhưng thật sự không mang theo người nào, đơn thương độc mã (2) đi cứu nữ chính, Phó Diệc Sâm chỉ có thể đổ tại tác giả ép buộc nên y mới có hành động ngu xuẩn như vậy, dù sao Thẩm Thiên Dục thoạt nhìn không giống như kẻ có chỉ số thông minh thấp.
Thẩm Thiên Dục sau khi rời đi, Phó Diệc Sâm cũng trực tiếp trở về nhà, rồi sau đó kêu quản gia Tề tra tư liệu Âu Dương Khải và tên phú nhị đại không nên thân kia. Trong nguyên tác, Âu Dương Khải đầu tiên chính là gọi điện thoại đe dọa Thẩm Thiên Dục, lợi dụng Tô Tố Tố cố tình kích thích y, sau đó uy hiếp y phải tự mình đến tìm, nếu quá thời gian sẽ giết con tin, đã thế còn không đem địa điểm cụ thể nói cho Thẩm Thiên Dục. Đoạn kịch máu chó này thật thông thường, lại nói, hiện tại Thẩm Thiên Dục cũng không biết nơi nữ chính bị bắt đến.
Nhưng Thẩm Thiên Dục có thể thông qua Âu Dương Khải biết tình huống của Tô Tố Tố, thân là nam phụ, Hạ Hầu Minh lại phải tự mình điều động lượng lớn nhân lực mới điều tra ra địa điểm, đó cũng là một trong những nguyên nhân Hạ Hầu Minh tìm được nữ chính sau nam chính, đương nhiên mấu chốt nhất vẫn là do Thẩm Thiên Dục có hào quang nhân vật chính.
Đại khái nửa giờ sau, Tề thúc liền đem tư liệu ba đời về Âu Dương Khải cùng với tên phú nhị đại kia đặt trước mặt Phó Diệc Sâm, nhất là chuyện sau khi Âu Dương Khải không biết trời cao đất dày đắc tội với Thẩm Thiên Dục, người cha thị trưởng của gã ngã ngựa ngồi tù, gã bị trường đuổi học, ăn bữa nay lo bữa mai. Hiệu suất vô cùng cao, song đây đều không phải mấy thứ Phó Diệc Sâm cần.
“Tra kỹ cho tôi, một tuần gần đây của Âu Dương Khải có động tĩnh gì không, quan trọng nhất, tôi muốn biết gã hiện đang ở đâu.”
“Vâng, thiếu gia.”
Tác giả trong đầu thủng một lỗ không nhỏ, vì muốn khắc họa Tô Tố Tố có bao nhiêu Mary Sue, chỉ chăm chú viết hai vị nam chính điên cuồng chạy tìm cô cả ngày, nhưng trên thực tế, tác giả hoàn toàn quên mất hai nam chính đều là người có đầu óc, sẽ không làm mấy chuyện vô ích như vậy, nhất là còn có bối cảnh cường đại chống lưng, không biết lợi dụng chút nào sao?
Sụp hố nhất chính là, thẳng đến khi hai nam chính tìm thấy Tô Tố Tố, trong nguyên tác cũng không đề cập đến địa điểm cụ thể nữ chính bị bắt đến, chỉ là mấy từ “tối đen, đáng sợ, khốn nạn…” Cho nên mặc dù Phó Diệc Sâm nắm rõ kịch bản nhưng hắn căn bản cũng không biết Tô Tố Tố đến tột cùng là đang ở nơi quái đản nào.
Đòi mạng ở chỗ, bởi vì trong nguyên tác, nam chính nam phụ là vào buổi tối mới tìm được nữ chính, cho nên đại khái là bị nội dung vở kịch hạn chế, Tề thúc thế nhưng đến buổi tối mới tra được vị trí cụ thể của Âu Dương Khải, đối với việc này Phó Diệc Sâm chỉ có thể cười ha ha.
Vì vậy, đến mãi tận chín giờ tối, Phó Diệc Sâm mới dẫn một đội bảo tiêu xuất hiện ở khu xưởng hoang vu trống trải ngoại ô phía nam, trên thực tế, cụ thể là khu xưởng sản xuất gì, Tề thúc cũng không nói rõ ràng, lúc này cho dù đến tận nơi cũng không đoán ra.
(Vì liên quan đến tình tiết tìm người và chạy trốn của chương này, nên mình sẽ giải thích một chút nếu có bạn không hiểu rõ. Khu xưởng ở đây các bạn có thể liên tưởng đến một khu sản xuất, bảo gồm các nhà xưởng nhỏ, sắp xếp theo trình tự, quan trọng là rất rộng, còn về trong nhà xưởng có gì mình cũng không biết ha ha.)
Phó Diệc Sâm từ nhà nam phụ lái xe đến đây ước chừng hơn bốn mươi phút, nhưng thật ra Âu Dương Khải ngược lại chọn được một địa phương rất tốt, hơn nữa nơi này cực kỳ trống trải hẻo lánh, đừng nói buổi tối, ban ngày phỏng chừng cũng không ai lui tới, trừ bỏ có hơn một nghìn mẫu kiến trúc gồm các gian xưởng, còn lại giống một cái thôn hoang vắng hơn.
Khu xưởng không biết tên dường như đã bỏ hoang vài năm, ngoại trừ kiến trúc hoang phế ở bên trong, bên ngoài cỏ mọc thành bụi, vô cùng hoang vu, hơn nữa ban đêm trừ bỏ ánh trăng mỏng manh, cơ bản xung quanh đều tối đen như mực, cũng khó trách hai tên nam chính nửa ngày cũng không tìm được nữ chính.
“Thiếu gia cẩn thận.” Ngay khi Phó Diệc Sâm tính toán định mang người xông vào nhà xưởng, bảo tiêu phía sau đột nhiên thấp giọng nói, Phó Diệc Sâm linh quang chợt lóe.
Chiếu theo thời gian mà nói, hiện tại Thẩm Thiên Dục hẳn cũng đang ở đâu đó trong khu xưởng, hơn nữa Phó Diệc Sâm nhớ rõ, kết thúc lần bắt cóc này, Thẩm Thiên Dục vì Tô Tố Tố mà chắn một súng, có thể nói là liều lĩnh hết thảy để cứu nữ chính, một phát sung này là gốc rễ trụ cột tình cảm của hai người.
Đây vốn là kịch bản nguyên gốc, nếu Phó Diệc Sâm không ngăn cản, hoặc cho dù hắn mang theo một đám người trực tiếp tấn công, khả năng lớn cốt truyện vẫn phát sinh theo lẽ thường, như vậy độ hảo cảm của nữ chính dành cho nam chính tất sẽ đổi mới, nói không chừng còn thúc đẩy tình cảm của bọn họ, đã đi đến bước này, Phó Diệc Sâm không thể thất bại trong gang tấc. Hơn nữa, hiện tại hắn cũng không có nhiều thời gian đi xây dựng tình cảm, cốt truyện đã bước vào giai đoạn cuối, điều này có nghĩa thời gian của hắn không còn nhiều lắm.
Nhưng nếu như người chắn một phát súng kia là hắn, kết quả liền hoàn toàn thay đổi. Không những có thể khiến nữ chính hoàn toàn yêu nam phụ, nói không chừng còn nhân lần này đánh vỡ quyết tâm của nam chính, dù sao Thẩm Thiên Dục hẳn cũng rõ ràng, Tô Tố Tố sở dĩ đáp ứng làm bạn gái y, hoàn toàn là do y uy hiếp.
Sau khi hạ quyết tâm, Phó Diệc Sâm quay đầu nói với đám người phía sau, “Chia ra hành động, tìm được người cũng không được tùy tiện tấn công, lập tức báo cho tôi biết.”
“Thiếu gia, an toàn của cậu.” Bảo tiêu hiển nhiên thực chuyên nghiệp.
“Tôi tự biết chừng mực.” Phó Diệc Sâm bỏ lại một câu, sau đó cũng không quay đầu lại mà cẩn thận đột nhập nhà xưởng tối đen.
Lúc này ở đầu bên kia, Tô Trạm vẫn đang diễn xuất, không có đèn led, không có máy quay, không có đạo diễn, cái gì cũng không có, bất quá ngay cả y cũng thể hiện ra vẻ không chuyên nghiệp hiếm thấy, dù sao ngay cả một người xem cũng không có, y lười lãng phí biểu tình.
Tô Trạm một cước đá mạnh vào cửa sắt hoen rỉ, rồi chỉ nghe “bịch” một tiếng, cửa sắt trực tiếp rớt khỏi khung cửa đổ xuống. Không biết đây là cánh cửa thứ bao nhiêu y đá hỏng, dù sao từ khi bước vào khu xưởng vứt đi này đã hơn hai mươi phút đồng hồ, trừ bỏ số gian nhà đếm mãi không hết, cái quái gì cũng không phát hiện ra, thậm chí một tiếng động cũng không có.
Đúng lúc này, di động vang lên, Tô Trạm vừa nhìn, quả nhiên chính là tên Âu Dương Khải thiểu năng trí tuệ kia.
Trong nháy mắt, Tô Trạm từ vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn lập tức biến hóa đến âm u, nhất là ánh mắt ăn tươi nuốt sống, xuất sắc diễn ra sự phẫn nộ của y, “Cô ấy đâu!” Trong phẫn nộ, thậm chí còn toát ra vài phần ẩn nhẫn cùng với hô hấp rối loạn, không thể không nói, lấy tư cách một diễn viên, Tô Trạm thật sự rất chuyên nghiệp.
“Chậc chậc, Thẩm đại thiếu thật đúng là si tình.” Đầu kia điện thoại là giọng cười không sợ chết của Âu Dương Khải, tiếp đó tiếng thét chói tai của Tô Tố Tố truyền đến.
“Không được chạm vào cô ấy!” Tô Trạm bật người đứng dậy, trầm giọng nói, không che giấu nổi lo lắng.
Tô Trạm càng như vậy, Âu Dương Khải càng vừa lòng, mục đích của gã cũng chỉ là gây sức ép cho Thẩm Thiên Dục, Tô Trạm giúp gã thỏa mãn.
“Ha ha ha, ” Âu Dương Khải quả nhiên một bộ cuồng vọng, “Thẩm Thiên Dục, tao biết mày đã đến nhà xưởng rồi, hạn mày trong vòng mười phút tìm ra bọn tao, nếu không… A khốn nạn, mau tránh ra, Thẩm Thiên Dục hức hức Hạ Hầu Minh cứu tôi a a a.”
Câu cuối cùng kia hẳn là Tô Tố Tố bị ép buộc, chẳng qua trong lúc nức nở cô ta cũng không quên nói ra ba chữ “Hạ Hầu Minh” khiến Tô Trạm nhịn không được co rút khóe miệng, cái kịch bản này… Tô Trạm nhịn không được dưới đáy lòng chua loét, y chỉ có thể cố gắng duy trì ngoài mặt theo cốt truyện.
“Mày tốt nhất thả cô ấy ra,” Tô Trạm tàn nhẫn nói, “Nếu không tao sẽ khiến cho mày phải hối hận vì được sinh ra trên thế giới này.” Không thể không nói, lời kịch ngu ngốc này chắc chắn là tác phẩm của bạn nhỏ tác giả Mary Sue.
Tô Trạm nói xong cúp điện thoại, dùng hai giây xoa xoa mặt, khôi phục một chút cảm xúc, sau đó tiếp tục tìm, cũng không quá sốt ruột, bởi vì dựa theo kịch bản, thời điểm mấu chốt y nhất định sẽ tìm ra. Đây là do y nhiều lần nghiệm chứng kết luận, không phải y không quan tâm đến sống chết của Tô Tố Tố.
Bên kia, Phó Diệc Sâm cũng đang nhanh chóng xuyên qua một nhà kho bỏ hoang, cũng không biết tại sao khu xưởng này lớn đến vậy, phỏng chừng tác giả căn bản không rõ khái niệm về ngàn mẫu là thế nào. Bất quá có một thứ mà hắn và Tô Trạm không hẹn mà cùng ăn ý, đó là đều không quá sốt ruột, đến thời điểm hắn lên sân khấu nhất định sẽ tìm được, không thể không thừa nhận, cốt