“Hạ Hầu!” Thẩm Thiên Dục con ngươi đầy tơ máu, trong mắt của y tràn ngập phẫn nộ, so với vừa rồi thấy Tô Tố Tố bị khi dễ còn mãnh liệt hơn nhiều. Tô Tố Tố cũng là một bộ hoảng sợ, “Hạ Hầu Minh tay cậu… hu hu thật nhiều máu.”
Phó Diệc Sâm chân nam đá chân xiêu theo kịp, che lại cánh tay đang đổ máu, “Đi mau.” Đây là thời điểm nên chần chừ sao?
Tô Trạm cắn chặt răng, sau đó thô lỗ kéo Tô Tố Tố đi theo, động tác tuyệt đối không có chút ôn nhu nào.
Phó Diệc Sâm chịu đựng từng trận đau đớn truyền đến từ cánh tay, dẫn hai người họ xuyên qua bóng đêm chạy như bay, không ngừng nghỉ chạy vòng qua mấy kho xưởng bỏ hoang, thẳng đến khi hoàn toàn cắt đuôi được, lúc này mới cắn răng tiến vào một căn phòng tương đối nhỏ hẹp.
Lúc này, toàn bộ cánh tay của Phó Diệc Sâm đã nhiễm đầy máu, Phó Diệc Sâm có chút thở dốc dựa lên vách tường, lại không ngờ Thẩm Thiên Dục vội vàng tới gần hắn, sau đó không nói một lời kéo cánh tay hắn, “Bị thương thế nào?”
Trong bóng đêm, nương theo ánh trăng xuyên qua cửa sổ, Phó Diệc Sâm chỉ thấy vẻ mặt Thẩm Thiên Dục âm trầm đáng sợ, nhất là nơi đáy mắt y còn lóe ra tia u ám. Phó Diệc Sâm khó nén từng đợt rung động trong lòng, hắn thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng, hai tay đang nâng cánh tay hắn của Thẩm Thiên Dục liên tục phát ra run rẩy.
“Không sao.” Phó Diệc Sâm cắn răng thấp giọng nói, Tô Tố Tố thì đứng một bên nhìn cánh tay đầy máu của hắn, khóc không ngừng nghỉ.
Tô Trạm không ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm miệng vết thương của Phó Diệc Sâm, kỳ thật không khác y lần trước là bao, nhưng Phó Diệc Sâm sau khi bị thương còn đánh nhau rồi lại chạy một mạch, miệng vết thương chảy ra quá nhiều máu, không nói đến cả một cánh tay bị nhuộm đỏ, quần áo cũng ướt đẫm, cho nên thoạt nhìn có chút dữ tợn.
“Cậu chịu khó một chút, tôi băng bó cho cậu.” Tô Trạm cắn răng, thân thể không khống chế được phát run. Không thể phủ nhận, y bị hình ảnh trước mặt dọa sợ, nhất là khi mùi máu tươi xộc vào mũi, thậm chí khiến y quên mất mục tiêu của mình là hoàn thành kịch bản, sau đó trở về thế giới thực.
Phó Diệc Sâm âm thầm nhíu mày chịu đựng, trên thực tế, trong nguyên tác vốn có một màn như vậy, nhưng Phó Diệc Sâm thật không cố ý nhận lấy một đao kia, thật sự là ma xui quỷ khiến, đại khái do cốt truyện quấy phá.
Nhưng phản ứng của Thẩm Thiên Dục ngược lại khiến Phó Diệc Sâm thật bất ngờ, mà y càng để ý, Phó Diệc Sâm lại càng áy náy, mắt thấy Thẩm Thiên Dục run rẩy cẩn thận cởi tay áo mình ra, sau đó lại bối rối tìm vật gì đó có thể cầm máu cho mình, dáng vẻ hoang mang lo sợ, đây căn bản không phải bộ dạng mà một đại thiếu gia cao cao tại thượng nên có.
Phó Diệc Sâm một phen giữ chặt bờ vai, cưỡng chế ép mình tỉnh táo, “Dùng tay áo của tôi, trước buộc lại là được.” Dù sao đau thì chịu đau, cũng không chết được.
Tô Trạm miễn cưỡng tìm về lý trí, sau đó không một lời ấn Phó Diệc Sâm dựa lên tường, rồi trực tiếp xé rách tay áo của mình băng bó cho Phó Diệc Sâm, lại không nghĩ Tô Tố Tố khóe mắt ướt nước vẫn đang đứng ở một bên hoang mang lo sợ, Tô Trạm lạnh lùng nói, “Đứng đó làm gì? Cô ra ngoài canh gác.”
Mệnh lệnh không mang theo tia tình cảm nào, Tô Tố Tố ngẩn người, sau đó mới cắn răng chạy ra ngoài cửa.
Phó Diệc Sâm hoàn toàn bị dáng vẻ của Thẩm Thiên Dục làm cho ngây ngẩn, nói thật, dựa trên một màn ban nãy, hắn thật sự không nhìn ra Thẩm Thiên Dục có chút tình cảm nào với Tô Tố Tố, ngược lại đối với hắn… Phó Diệc Sâm tình nguyện tin tưởng, người y thích là mình chứ không phải Tô Tố Tố.
Tưởng tượng như vậy khiến đáy lòng Phó Diệc Sâm chợt run lên, đúng lúc đó, Thẩm Thiên Dục cũng thắt một nút hoàn thành việc băng bó, Phó Diệc Sâm đau đến mức hít hà một hơi.
“Thế nào?” Tô Trạm lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt lo lắng.
Phó Diệc Sâm lúc này hoảng hốt, trong giây phút bốn mắt giao nhau, cũng không biết là cọng dây thần kinh nào thúc dục, ma xui quỷ khiến, Phó Diệc Sâm đột nhiên xoay người đem Thẩm Thiên Dục áp lên tường, sau đó dùng cánh tay phải lành lặn khóa y lại giữa mình và vách tường.
Phó Diệc Sâm ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Dục, lại một lần nữa, hắn thấy được một Thẩm Thiên Dục cứng đờ giả chết như nhóc hamster, “Thẩm Thiên Dục, tôi hỏi lại cậu lần nữa,” Phó Diệc Sâm có thể thấy rõ hai mắt y trợn tròn cùng với lông mi không dám động, “Cậu có phải, có phải… thích tôi?”
Vừa dứt lời, con ngươi của Thẩm Thiên Dục đột nhiên trừng lớn, thân thể hoàn toàn cứng ngắc. Phó Diệc Sâm lại không tự giác tiến sát vài phần, lúc môi hắn gần như chạm tới môi Thẩm Thiên Dục, hắn phát hiện hầu kết Thẩm Thiên Dục lăn lộn, còn có tiếng tim đập gia tốc.
Trên thực tế, Tô Trạm đã sợ tới mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài, y hoàn toàn không ngờ Hạ Hầu Minh sẽ đột nhiên Kabe-don (1) mình, hơn nữa còn dùng tư thế bá đạo tấn công mười phần, y chỉ có thể trợn mắt nhìn môi hắn càng ngày càng tiến gần… Càng ngày càng gần, tiếp nhận hay là từ chối đây, hai đáp án này bùm bùm tranh chấp trong đầu, đánh cho Tô Trạm hôn mê, nhưng mọi giác quan đều không tự chủ đặt trên môi Hạ Hầu Minh.
Hôn môi, Tô Trạm chưa từng thử qua, hơn nữa còn là cùng với người mình thích… Không thể không nói, tại thời khắc quan trọng như vậy, Tô Trạm ấy thế mà lại thất thần, cũng thật thần kỳ.
Phó Diệc Sâm chỉ thấy đồng tử Thẩm Thiên Dục ngày càng tan rã, ma xui quỷ khiến, hắn thế nhưng cảm thấy có chút… đáng yêu, vì thế kìm lòng không được, Phó Diệc Sâm lại sát thêm vài phân. Đôi môi chỉ chạm nhau trong phút chốc, từ cửa đột nhiên truyền đến thanh âm kinh hoảng của Tô Tố Tố, “Đến! Bọn họ tìm đến rồi!”
Tô Trạm lấy lại tinh thần theo phản xạ đẩy Phó Diệc Sâm một cái, y thậm chí còn chưa kịp cảm nhận được dư vị từ nụ hôn đầu tiên, nếu kia cũng được tính là hôn. Mà Phó Diệc Sâm lúc bị đẩy ra đụng đến miệng vết thương, đau đến mức hít một ngụm khí.
“Không sao chứ?” Tô Trạm vội vàng hỏi.
“Không sao.” Phó Diệc Sâm đen mặt, thầm nghĩ thật không đúng lúc. Hơn nữa, ở địa phương quỷ quái này di động cũng không có tín hiệu, quả nhiên lại bị sụp hố, bảo tiêu của hắn vẫn chưa thấy xuất hiện.
“Mau đi thôi.” Phó Diệc Sâm đi trước, Thẩm Thiên Dục kéo Tô Tố Tố theo sát phía sau.
Nhưng không còn kịp, mới vừa ra khỏi cửa đã thấy Âu Dương Khải dẫn một đám côn đồ hướng về phía bọn họ, hơn nữa nếu không nhầm, trong tay Âu Dương Khải thế nhưng cầm một khẩu súng, súng… Logic của tác giả đều bị chó gặm hết rồi à?
“Pằng” một tiếng, Phó Diệc Sâm chỉ cảm thấy một viên đạn gào thét xẹt qua tai, lúc này tóc gáy đều dựng đứng, toát ra một thân mồ hôi lạnh, “Fuck!” Không thể trách Phó Diệc Sâm chửi tục, nếu viên đạn kia là chui qua đầu hắn, nói không chừng hắn xong đời rồi.
“Cẩn thận.” Phó Diệc Sâm một bên quay đầu nói với hai người phía sau, một bên vòng lên trước họ, sau đó mới hướng Âu Dương Khải cả giận nói, “Âu Dương Khải mày điên