“Tay anh làm sao vậy?”
Phó Diệc Sâm vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt quan tâm của Lãnh Thiên Thương, giọng điệu nghe khá vội vàng, giữa hai hàng lông mày ẩn ẩn lo lắng, Phó Diệc Sâm khẽ động. Đây không phải ngụy trang, hắn nhìn ra được.
“Còn không phải do nhóm các ngươi ban tặng.” Không hiểu sao tâm tình đột nhiên vui vẻ, Phó Diệc Sâm trêu chọc một câu. Tuy ngoài miệng là nói vậy nhưng không hề có ý trách cứ, thậm chí bàn tay bị thương vẫn giúp y kiểm tra miệng vết thương như thường.
Tô Trạm không hiểu sao trong lòng lại nổi lên một tia lo lắng, cũng rõ ràng vết thương kia là do đâu. Chỉ là Tô Trạm có chút nghi hoặc, càng ở chung lâu càng cảm thấy Hiên Viên Tàn Dạ hình như không giống với nam phụ dưới ngòi bút tác giả. Tô Trạm thậm chí có cảm giác, nam phụ Hiên Viên Tàn Dạ trong nguyên tác chỉ là bề ngoài, mà người mình liên tục tiếp xúc gần đây mới là Hiên Viên Tàn Dạ chân thật.
Không thể không nói, chỉ bằng điểm này, y ngược lại ngoài ý muốn trùng khớp với suy nghĩ của Phó Diệc Sâm, Phó Diệc Sâm cũng đối với y có cảm giác như vậy.
Nhưng sự tồn tại của cốt truyện Mary Sue trong đầu Tô Trạm vô cùng sắc nét, y hoàn toàn chắc chắn đây là một cuốn tiểu thuyết Mary Sue não tàn, vì thế, “Đa tạ ân cứu mạng của Hoàng Thượng, ” tạ ơn xong còn một trận tự trách, “Là thần phiền hà đến Hoàng Thượng, mới hại Hoàng Thượng rơi xuống loại địa phương này, thiếu chút nữa…” Thiếu chút nữa thương đến long thể.
Bất quá, còn chưa dứt lời Tô Trạm liền hối hận. Tuy rằng trong kịch bản, Hiên Viên Tàn Dạ vốn không xuất hiện, nhưng căn cứ vào cốt truyện có thể phỏng đoán, Hiên Viên Tàn Dạ ở đây hơn phân nửa là vì nữ chính, nói cách khác người ta liều mạng cũng không phải muốn cứu mình, mà là nữ chính. Tô Trạm lúc này ảo não không biết nên tiếp tục tán gẫu hay là ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Phó Diệc Sâm vẫn đang ngồi xổm cúi đầu xem xét một chân của Lãnh Thiên Thương, thật cẩn thận xé mở cái quần nhuộm đỏ máu của Lãnh Thiên Thương thành một lỗ nhỏ, vết thương nơi đầu gối hoàn toàn hiện ra trước mắt Phó Diệc Sâm.
Trong đầu vang lên âm gợi ý đứt quãng từ hệ thống, đều là độ hảo cảm gia nam chính đối với nam phụ tăng tăng tăng, Phó Diệc Sâm ấy vậy mà chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm cái chân trước mặt. Nơi đầu gối tuy rằng có vẻ biến dạng nhưng không quá nghiêm trọng, hơi xanh tím, trên đùi lại rõ ràng một miệng vết thương, mặc dù đã ngừng chảy máu, nhưng nửa bắp chân đều là máu khô, tuy rằng trong lòng biết về sau chân sẽ khỏi hẳn, nhưng hiện tại nhìn qua vẫn là vô cùng ghê người.
Đau đớn là nhất định, Phó Diệc Sâm vươn tay sờ thử, đang nghĩ tới phải giúp y xử lý miệng vết thương thế nào, bỗng trong đầu đột ngột phát ra thông báo 【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】, khiến hắn hơi hơi dừng lại. Tuy rằng không để ý lắm, nhưng nội dung gợi ý cơ bản đều là tăng lên, đột nhiên lại xuất hiện một cái trừ 1, theo phản xạ liền thu hút sự chú ý của Phó Diệc Sâm.
“Rất đau?” Phó Diệc Sâm nhíu mày nghi hoặc hỏi.
Giọng điệu quan tâm thình lình cất lên, không phải lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, nhưng lại đánh thẳng vào đáy lòng Tô Trạm, nhất là từ cặp kim sắc kia lại vô tình tràn ra dịu dàng, càng khiến tim Tô Trạm gia tốc. Vì thế, không tự nhiên ban nãy biến thành hư không, Tô Trạm theo bản năng gật gật đầu, nhưng rất nhanh cảm thấy một đại nam nhân mà làm như vậy, quá mức già mồm cãi láo, vì thế lại lắc lắc đầu.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 5】
Phó Diệc Sâm trừng mắt nhìn, thật không get đến suy nghĩ của y, bất quá không hiểu sao lại thấy bộ dạng này của Lãnh Thiên Thương có chút… đáng yêu? Vì thế, liền không tự chủ mở miệng giải thích, “Vết thương này chỉ là ngoài da, miệng vết thương không sâu, băng bó xong sẽ không có vấn đề lớn, nhưng chỗ đùi ngươi…” Phó Diệc Sâm nói xong, theo bản năng nhìn phản ứng của Lãnh Thiên Thương. Theo lẽ thường mà nói, một Vương gia lòng tràn đầy ý chí chiến đấu, ẩn nhẫn nhiều năm, nếu biết chân mình tàn phế, e rằng trong chốc lát sẽ không tiếp nhận được, vì thế lời nói đến bên miệng liền vô thức chuyển hướng, “Trẫm chỉ có thể trở về tìm thái y cho ngươi.” Kỳ lạ, giải thích biến thành an ủi.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 3】
Ôn nhu vô tận, lý trí đột nhiên phát ra tín hiệu cảnh báo nguy hiểm, Tô Trạm vội vàng khởi động lại não bộ. Lúc này, Lãnh Thiên Thương đáng nhẽ phải thống khổ, tức đến khó thở, không cam lòng, nhưng đến bên miệng lại là, “Đa tạ Hoàng Thượng, thần đã biết.” Y đột nhiên không muốn diễn nữa, dù sao nơi này không có nữ chính, cũng không có người ngoài.
Một mảnh thản nhiên, Phó Diệc Sâm không nhịn được nhíu mày, không hổ là nam chính, chỉ dựa vào định lực này thật khiến người bội phục.
Nếu y đã bình tĩnh như vậy, Phó Diệc Sâm nói thêm vài lời an ủi ngược lại trở nên dư thừa, vì thế cũng im lặng, đầu tiên là xé mấy mảnh vải sạch, xử lý vết thuơng trên đùi cho y.
“Kiên nhẫn một chút.” Phó Diệc Sâm thản nhiên nói.
“Ừm.”
Phó Diệc Sâm vẻ mặt chuyên chú, cẩn thận vén ống quần của y lên quá đùi, sau đó mới nhẹ nhàng nâng chân y đặt lên đùi mình, từ từ cởi tất của y. Cổ nhân theo tục là xuyên tất dài, ý của Phó Diệc Sâm là cởi ra để tiện băng bó, hơn nữa tất dài có thể dùng trong lúc băng bó, không nghĩ tới, vừa cởi ra liền làm Phó Diệc Sâm sửng sốt.
Cẳng chân thật thon dài, không ngờ ngay đến cả chân cũng đẹp nhường này, nhưng quan trọng là trắng nõn bóng loáng… không có lông chân? Vô cùng bóng loáng. Phó Diệc Sâm theo phản xạ quay đầu nhìn Lãnh Thiên Thương, trong mắt không giấu nổi tia kinh ngạc.
Trên thực tế, một chân bị người ta đặt trên đùi đã khiến tâm tình Tô Trạm xao động. May mắn động tác này quả thật gây đau đớn, cho nên vẻ mặt thống khổ vừa vặn che dấu được xấu hổ trong lòng, nhưng người này tự nhiên lại thình lình ngẩng đầu lên, Tô Trạm tuy không hiểu được ý tứ của hoàng đế, nhưng kinh ngạc trong mắt hắn y vẫn nhìn ra được.
Tô Trạm chần chừ mở miệng, “Sao rồi, rất nghiêm trọng?”
“Khụ, ” Phó Diệc Sâm bị y hỏi, ngược lại có chút xấu hổ, bình tĩnh cúi đầu, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân Lãnh Thiên Thương, xúc cảm thế nhưng vô cùng tốt, không uổng phí một chân trắng nõn nhẵn nhụi của y, “Chỉ là có chút kinh ngạc, chân Thiên vương, thật… trơn bóng trắng nõn.”
Tô Trạm chỉ nghe thấy “đoàng” một tiếng, trong đầu nhất thời ong ong, não bộ tự động nắm lấy vài chữ trọng điểm, cho nên “Chân ngươi trơn bóng trắng nõn… Chân trơn bóng trắng nõn… Trơn bóng trắng nõn.” Tô Trạm cảm thấy trong đầu bị lấp đầy bởi mấy chữ này.
Hắn nói cái gì? Có ý gì? Lời này có ý tứ gì? Tô Trạm trên mặt gió êm biển lặng không chút sợ hãi, trong lòng sớm đã hình thành cuồng phong càn quét tứ phía, nửa ngày sau mới chậm chạp phát hiện, cho nên y đây là… bị đùa giỡn?
Nói xong lời này, Phó Diệc Sâm cũng một trận ảo não, chỉ cảm thấy nếu Lãnh Thiên Thương là nữ nhân, chỉ sợ sẽ vốc một nắm hạt dưa ném lại đây, dù sao cổ nhân rất bảo thủ. Vì thế, hắn vội vàng lảng sang chuyện khác, “Ngươi kiên nhẫn một chút, đau liền nói trẫm biết.” Dứt lời, cũng không chờ y đáp lại đã bắt đầu băng bó.
“A ~” Tô Trạm đang lơ lửng ở cõi thần tiên bị đau đớn kéo về hiện thực, hai tay có chút không tự chủ nắm lấy cành cây đang cố định nơi