[ Rác rưởi, ] Phó Diệc Sâm nhịn không được nhíu mày, mang theo ngữ khí uy hiếp, [ Ngươi lại giở trò quỷ gì? ]
【 Không phải đâu kí chủ, 】 Hệ thống luôn bị nghi ngờ có chút ủy khuất, 【 Đây là hạn chế tiến độ, chỉ sau khi hoàn thành nhiệm vụ ngăn cản Mary Sue, mới có thể tiếp nhận ba mươi chương tiếp theo, cứ vậy suy ra, thẳng cho đến khi mở khóa toàn bộ cốt truyện. 】
Hệ thống nói đến là đương nhiên, Phó Diệc Sâm thì lại ngây ra một chút, [ Cái gì mà hạn chế tiến độ, trước kia làm gì có chuyện này? ]
Đến nước này, Phó Diệc Sâm rốt cục chắc chắn, lần này ngoài ý muốn trở về, hệ thống rác rưởi có chút khác lạ.
【 Nha, tôi không biết. 】
Vẫn là kiểu hỏi ba không biết lấy một, Phó Diệc Sâm nhíu mày, [ Vậy còn nhiệm vụ ngăn cản nữ chính? Ngăn cản kiểu gì? ]
【 Đương nhiên là ngăn cản Mary Sue đến gần nam chính a, Mary Sue không biết xấu hổ, Mary Sue xuống địa ngục hết đi! 】 Quả nhiên, vừa nhắc tới Mary Sue, hệ thống lập tức bật chế độ lòng đầy căm phẫn.
Phó Diệc Sâm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù có biến hóa, nhưng bản chất không đổi, vẫn là hệ thống xoay chuyển Mary Sue. Nhưng mà, [ Ngăn cản Mary Sue thì phải làm thay đổi kịch bản, thế giới sụp đổ còn tiếp tục thế nào? ]
Ký ức về mấy lần trước thế giới sụp đổ, Phó Diệc Sâm vẫn còn nhớ như in, hơn nữa ở mỗi thế giới Mary Sue, rác rưởi luôn tỏ vẻ, không thể làm nội dung thay đổi quá lớn, bởi vì cốt truyện hiện nay rất mạnh. Nhưng lần này lại bắt hắn ngăn cản nữ chính tiếp cận nam chính, Mary Sue mà lại không đến gần nam chính, ai làm nổi chứ?
Mâu thuẫn lớn như vậy, nếu hệ thống không bug, thì chắc chắn từ trước tới nay hệ thống luôn lừa hắn.
Lại không ngờ, hệ thống nói nhẹ như lông hồng, 【 Không đâu, năng lượng của cốt truyện đã yếu đi nhiều, chỉ cần không đề cập đến tin tức liên quan đến thế giới thực, thế giới Mary Sue sẽ không sụp, 】 Sau đó có lẽ nghĩ đến mỗi thế giới đã qua luôn lấy cái chết của nữ chính để chấm dứt, hệ thống lại bổ sung một câu, 【 Đương nhiên, nhân vật chính cũng không thể chết. 】
Cốt truyện yếu đi? Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Phó Diệc Sâm, dựa theo hướng phát triển của bài viết kia, cốt truyện đáng nhẽ phải càng mạnh mới đúng. Nhưng cho dù thế nào, đây rõ ràng là chuyện tốt đối với Phó Diệc Sâm, hạn chế của cốt truyện càng nhỏ, không gian để hắn phát huy càng lớn.
【 Nhớ kỹ, tôn chỉ của chúng ta là ngăn cản Mary Sue đến được với nam chính, kí chủ vạn tuế. 】Hệ thống đột nhiên hoan hô nhảy nhót.
Phó Diệc Sâm sờ sờ mũi, [ Nếu ngăn cản thất bại? ]
【 Cẩn thận a kí chủ, ngăn cản thất bại, thế giới sẽ sụp đổ. 】 Hệ thống một bộ lòng còn sợ hãi, 【 Nhưng nếu thất bại ở một trong các giai đoạn, kí chủ không thể tiến vào đoạn kịch bản tiếp theo, hơn nữa còn có trừng phạt. 】
Phó Diệc Sâm nhướng mày, [ Trừng phạt thế nào? ]
【 Không biết a, chỉ có lúc trừng phạt tôi mới biết được. 】
Phó Diệc Sâm run rẩy khóe miệng, hệ thống rác rưởi quả nhiên đã thay đổi, so với trước kia phức tạp hơn nhiều, cũng hạn chế càng nhiều, tổng thể mà nói, hình như đã được nâng cấp. Nhưng quái lạ, Phó Diệc Sâm cảm thấy, nhiệm vụ của mình ngược lại trở nên càng dễ dàng, đặc biệt, nếu Tô Trạm có ký ức, vậy càng không cần tốn quá nhiều sức lực.
Rất khó hiểu, Phó Diệc Sâm nhất thời không tìm ra manh mối.
Mới vừa làm rõ được nơi bắt nguồn của năng lượng hệ thống và cốt truyện, đảo mắt lại xuất hiện nhiều vấn đề khác, Phó Diệc Sâm có chút đau đầu, bất quá, hiện tại, hắn tràn ngập tò mò với cái hệ thống mới kia hơn.
Đáng tiếc, hệ thống rác rưởi vẫn dùng vài chữ đau trứng trả lời hắn, 【 Không biết a. 】
[ Ngươi mạnh hơn nó mà không biết? ]
Hệ thống gì, nhiệm vụ là gì, có công năng thế nào, Tô Trạm có phải kí chủ mới của hệ thống không… Phó Diệc Sâm vô cùng tò mò về cái hệ thống mới này.
【 Nha nha nha, ngoại trừ cảm ứng được nó yếu hơn tôi, những cái khác đều không cảm ứng được. 】 Hệ thống yếu ớt trả lời.
[ Thật đúng là rác rưởi. ] Cuối cùng, Phó Diệc Sâm buông tiếng thở dài.
【 Nha, tôi và nó là hai cá thể độc lập, không can thiệp vào nhiệm vụ của nhau, hơn nữa chúng tôi là đồng loại, đều có hệ thống phòng ngự, tôi có thể cảm ứng được sự tồn tại của nó đã rất lợi hại, kí chủ không khen ngợi còn mắng tôi là rác rười, nha nha nha. 】
Nói đến nói đi, trong lúc ngăn cản nữ chính đến gần nam chính, Phó Diệc Sâm còn phải nghĩ cách đi thăm dò, đầu tiên là thăm dò mục đích của Tô Trạm, thứ hai là thăm dò mục đích của hệ thống mới này, chỉ là Phó Diệc Sâm có trực giác, cái hệ thống này trăm phần trăm ở trên người Tô Trạm, bởi vì toàn bộ thế giới hư ảo này, chỉ có hai người bọn họ giống nhau.
Phó Diệc Sâm lập tức lại nghĩ đến một vấn đề quan trọng, [ Nó cũng có thể cảm ứng được sự tồn tại của ngươi? ] Nếu thật là như vậy, sẽ bớt việc cho Phó Diệc Sâm.
【 Hi hi hi nó so với tôi yếu hơn, cảm ứng không được, hi hi hi 】 Hệ thống đắc ý không phải lúc, Phó Diệc Sâm mặt tối sầm lười để ý đến nó.
Cho nên hiện tại, việc Phó Diệc Sâm phải làm là nghiên cứu nội dung ba mươi chương này trước, sau đó chuẩn bị tốt vai diễn, tuy rằng, điều hắn muốn làm nhất bây giờ là đi nhìn Tô Trạm.
, mới vừa vừa nhìn thấy cái tên này, Phó Diệc Sâm liền hoảng sợ, nghĩ loạn mấy thứ biến thái luyến đồng vân vân, nhưng ba chữ “hoàng thái hậu” lại làm dây thần kinh của Phó Diệc Sâm co rút một hồi, chỉ có thể suy đoán tác giả đang ở độ tám, chín tuổi ngây thơ không hiểu chuyện, mấy đứa nhỏ tuổi này đối với cái gì cũng tràn ngập hiếu kỳ, hơn nữa bị ảnh hưởng từ Internet và TV, luôn tò mò với mấy thứ tình yêu nam nữ, cho nên mới viết ra được loại thường thức như hoàng hậu thái hậu chín tuổi não tàn này.
Phó Diệc Sâm không nghĩ ra loại khả năng khác, nhưng đến khi hắn run rẩy khóe miệng xem xong ba mươi chương, Phó Diệc Sâm không thể không thừa nhận, hắn vẫn là đánh giá thấp sức tưởng tượng của tác giả Mary Sue. Bất quá cũng thở phào nhẹ nhóm, hắn còn đang lo lắng phải đối diễn với một bạn nhỏ lớp ba suốt toàn bộ câu chuyện, như vậy cũng thật đòi mạng.
Đây là một bộ tiểu thuyết xuyên qua, vẫn là ngôi thứ nhất dưới thị giác của nữ chính, như cũ mang tính… sét đánh, cẩu huyết.
Trước khi xuyên qua, nữ chính là con gái của lão đại hắc bang – loại nhân vật “một ánh nhìn có thể làm thế giới run sợ”, nhìn vào địa vị của cha cô, chẳng sợ bất kỳ ai trên đời, cho dù là bạch đạo hay hắc đạo, đều phải kính cẩn ba phần với bọn họ.
Nhưng vị công chúa hắc đạo của chúng ta, muốn hái sao hái trăng trên trời đều được, thế nhưng lại không để ý đến phản đối của phụ thân, yêu một cảnh sát nằm vùng vô danh, vì thế, đế quốc hắc đạo nhà bọn họ cứ vậy mà tận diệt, nghe như chuyện đùa.
Vì thế nữ chính sát khí bốc lên, tuy rằng tên tra nam kia nước mắt giàn dụa tỏ vẻ yêu cô, yêu đến mức có thể buông bỏ hết thảy, nhưng đã muộn, nữ chính quyết đoán giết chết “người đàn ông cô yêu nhất trên đời”, sau đó “thề rằng kiếp sau sẽ không yêu bất cứ ai nữa”, rồi tự sát.
Trước không nói đến vụ tự sát bất ngờ này, cũng không nói đến mấy thứ tam quan với không tam quan, chỉ nói đến việc “đế quốc hắc đạo trải rộng khắp mọi ngõ ngách trên thế giới”, sụp đổ một cách dễ dàng như vậy, bất cứ ai cũng có thể đi nằm vùng rồi. Quả nhiên, trước sau như một, hoàn toàn không có tí logic nào, tam quan nát bét.
Nhưng càng làm Phó Diệc Sâm nghẹn họng trân trối là quá trình nữ chính trở thành hoàng thái hậu. Sau khi nữ chính tự sát thì xuyên đến một triều đại hư cấu, xuyên vào con gái út chín tuổi của thừa tướng nước X – Nam Cung Hề Mạt.
Nghe đâu khi nàng sinh ra, trời giáng dị tượng, “Mây ngũ sắc che kín trời, thái dương rọi sáng nhân gian”, càng quỷ dị hơn là, “Mùi hoa nhài thơm ngát lấy phủ Thừa tướng làm trung tâm, tản ra bốn phương tám hướng, chớp mắt bao phủ toàn bộ nước X, cũng bởi vậy mà nàng được đặt tên là Nam Cung Hề Mạt.”
Trời giáng dị tượng, hoàng đế kinh hãi, thiên hạ chấn động, nhất là sau đó có lời tiên tri truyền ra, “Nàng là tiên nữ chuyển thế, làm chủ thiên hạ, được trời cao che trở.”
Kết quả, mặt rồng đại duyệt (1), lão hoàng đế cao hứng phong phụ thân Nam Cung Hề Mạt làm Thừa tướng, từ nhỏ Nam Cung Hề Mạt cũng được xem như tổ tông mà nuôi lớn, cho dù là hoàng tử công chúa, thấy nàng cũng phải cúi đầu ba phần.
Nhưng lúc Nam Cung Hề Mạt chín tuổi, lão hoàng đế đột nhiên mắc phải căn bệnh quái lạ, thái y trong cung đều thúc thủ vô sách (2), không thuốc nào cứu chữa. Hoàng đế dĩ nhiên không muốn