Lão hoàng đế băng hà, thân là quốc sư đại nhân hoàng đế tin tưởng nhất, Phó Diệc Sâm vẫn một bộ thản nhiên, thậm chí cước bộ không hề suy chuyển, là đấng chí cao vô thượng như cũ, thần thánh không thể xâm phạm.
Cho nên, đợi Phó Diệc Sâm không nhanh không chậm tới tẩm cung hoàng đế, bên ngoài văn võ bá quan đã quỳ xuống hết, cũng không biết là khóc thật hay giả vờ, dù sao Phó Diệc Sâm còn chưa tới nơi, từ xa đã truyền đến tiếng khóc lóc thảm thiết.
Phó Diệc Sâm không chớp mắt, trực tiếp xuyên qua đám người tiến vào, kết quả bên trong là một đám oanh oanh yến yến chật như nêm cối, đập vào mắt là hơn mười phi tử khóc đến lê hoa đái vũ, cùng các công chúa và tiểu hoàng tử, xen lẫn là một vài nam nhân tuổi tác bất đồng, dựa trên bộ mặt đau xót bọn họ đang cố trưng lên, xem ra là hoàng tử có chút địa vị.
Phó Diệc Sâm mới vừa liếc mắt đã thấy được thân ảnh cao gầy đang quỳ gối trước long sàng, một thân minh hoàng phối hợp với mái tóc đen dài, rất nổi bật, tuy rằng chỉ là hình bóng, nhưng Phó Diệc Sâm từ cái liếc mắt đầu tiên đã nhận ra Tô Trạm.
Lo lắng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống phân nửa, đợi lúc người nọ không tiếng động xoay người lại, Phó Diệc Sâm đã hoàn toàn yên tâm.
Nhưng khiến Phó Diệc Sâm không ngờ tới, chính là phản ứng của Tô Trạm.
Không phải hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng không có kinh ngạc hay vui sướng. Trong nháy mắt Tô Trạm quay đầu lại, Phó Diệc Sâm thấy trong mắt y hiện lên vẻ chần chừ xen lẫn khiếp sợ, nhưng chỉ trong giây lát, chớp mắt đã dung nhập vào nhân vật, làm như mình thật sự là Thái tử Bách Lý Vô Cực.
Phó Diệc Sâm trong lòng rơi lộp bộp, nghi vấn không ngừng toát ra, nhưng trước mắt hắn đành đem nghi hoặc nén xuống bụng, dưới tình huống không rõ ràng, hắn chỉ có thể diễn theo kịch bản, bởi vì thật sự không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Quốc sư, ngươi đã đến rồi.”
Phó Diệc Sâm nhìn Tô Trạm chậm chạp đứng dậy, nét mặt đau xót, rồi sau đó, tầm mắt y dừng trên người lão hoàng đế, thống khổ tới cực điểm.
Phó Diệc Sâm liếc nhìn các hoàng tử đang quỳ gối lau nước mắt khác, áp chế tạp niệm trong lòng, hướng Tô Trạm chắp tay, “Thái tử điện hạ.” Trong lúc đối thoại còn âm thầm quan sát biểu tình động tác của Tô Trạm, nhưng trong mắt y hoàn toàn là đau xót và mệt mỏi mà Bách Lý Vô Cực nên có, một phản ứng khác đều không có.
Trong lòng Phó Diệc Sâm có loại cảm giác như bị chó cắn, sợ rằng Tô Trạm vẫn không có ký ức. Tuy không khác lúc trước là bao, nhưng dù sao lần này Phó Diệc Sâm cũng đã trở về được vài phút, vì thế, khó tránh khỏi có chút chờ mong, quả nhiên, vẫn là hắn nghĩ nhiều.
Liếc mắt nhìn về phía lão hoàng đế trên giường, nét mặt cứng đờ, làn da lạnh lẽo, hiển nhiên đã không còn hơi thở. Mà sở dĩ gọi quốc sư hắn tới chứ không phải ai khác, tuyệt đối không phải vì để hắn nhìn lão hoàng đế lần cuối.
“Tuyên bố đi, ” Phó Diệc Sâm xoay người nói với Tô Trạm, ai bảo tính hắn trầm ổn, đương nhiên vẫn là do bất đắc dĩ, thế nhưng vẫn có thể mặt không đối sắc phối hợp với cái người hết lần này đến lần khác thích hắn rồi lại quên mất hắn, “Ngày mai Thái tử điện hạ cử hành đại điển đăng cơ.”
Đây vốn là lời thoại của nam phụ, sau đó sẽ tuyên bố tin tức lão hoàng đế băng hà, rồi văn võ bá quan quỳ xuống trước tân hoàng, trong cung ngoài cung đều kêu lớn. Lão hoàng đế vừa mới chết, tân hoàng đã lập tức kế vị, ngay cả quốc tang chẳng lẽ cũng không định làm? Chỉ nói đến việc ngay trong đêm nay muốn chuẩn bị đại điển đăng cơ, cũng đủ lợi hại.
Vẫn như trước, logic nằm chết rồi.
Nhưng, thân là quốc sư, nhiệm vụ của Phó Diệc Sâm đêm nay xem như đã hoàn thành, Phó Diệc Sâm cũng lười ở lại nhìn bọn họ biểu diễn, vì thế sau khi cáo từ, liền xoay người ra khỏi tẩm cung hoàng đế. Không thể phủ nhận, phản ứng Tô Trạm vẫn làm hắn có chút để tâm, dù sao vẫn nên xem xét lại.
Phó Diệc Sâm thế nhưng không biết, lúc Tô Trạm nhìn hắn rời đi, trong mắt tràn ngập đau thương bỗng lóe lên tia sáng khác thường, không chỉ mang theo tìm tòi nghiên cứu, còn có chút hoang mang khó giải thích.
Trên thực tế, trong đầu Tô Trạm lúc này đã loạn thành một đoàn, không chỉ loạn còn mê man. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phó Diệc Sâm, cả người y liền ngây dại, vì người này y từng gặp rồi, từng gặp vô số lần trong mộng, có điều lại lấy thân phận và hoàn cảnh bất đồng, chỉ có ánh mắt lúc nhìn y là không thay đổi, điểm chết người là, y hình như còn làm một trận mộng xuân, mà nam chính còn lại trong mộng, chính là vị này.
Vì thế, Tô Trạm lần nữa kinh ngạc.
Tô Trạm tiến vào thế giới xa lạ quỷ dị này cũng chỉ mới vài giờ đồng hồ, nhưng chỉ trong vài giờ ngắn ngủn, lại mang đến cho y trải nghiệm quá khó tin, dẫn đến hiện tại, Tô Trạm vẫn còn bị vây trong tình cảnh hàm hồ, cứ ngỡ nằm mơ.
Tô Trạm đáng nhẽ phải đang ở khách sạn, mơ mơ màng màng thiên mã hành không (1) trong mộng. Trong mộng y có những thân phận khác nhau, ở thời đại bối cảnh khác nhau, lẫn lộn từ cổ đại đến hiện đại, nhưng duy nhất nhớ rõ, chính là người trong mộng đều có cùng một khuôn mặt, vô cùng cao lớn khí phách, vô luận là mặc cổ trang hay sơ mi, đều đẹp trai chết người, công khí mười phần. Mẫu người này hoàn toàn hợp khẩu vị của y, quan trọng là trong mộng, bọn họ dường như có rất nhiều cử chỉ thân mật, Tô Trạm có khi nhịn không được muốn sa vào trong đó, mãi mãi không tỉnh lại.
Kết quả vừa mở mắt y đã đến nơi này, mới đầu y còn cho rằng đây là mộng, nhưng giấc mộng này cũng quá mức chân