Một lần yêu lại một lần quên, Phó Diệc Sâm ban đầu vốn thất vọng không thôi, cho tới nay đã chết lặng, vô cảm, thậm chí bắt đầu tự hỏi nên đối mặt với Tô Trạm hết lần này đến lần khác quên mình như thế nào.
Hiện tại, hắn lại phải vắt hết óc tìm cách để Tô Trạm yêu hắn – một tên hoàng đế cặn bã không ngừng tổn thương y. Không nghĩ tới, phản ứng đầu tiên Tô Trạm lại như vầy, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Phó Diệc Sâm.
Cũng chính bởi vì không ôm hi vọng, nên một tiếng “Đông Phương Ninh Chỉ” của Tô Trạm mới khiến Phó Diệc Sâm khiếp sợ thành ra vậy, nhưng khiếp sợ qua đi, tiếp đến chính là hạnh phúc phát điên.
Đối mặt với tình tiết cẩu huyết, tính cách thiết lập đau trứng, lại bắt buộc phải tuân thủ quy tắc, không có gì so với những lời này của Tô Trạm làm người kinh hỉ hơn. Nhưng rất nhanh, Phó Diệc Sâm liền chú ý đến một chi tiết quan trọng, Tô Trạm nói là “Đông Phương Ninh Chỉ”, chứ không phải “Hạ Hầu Minh”, cũng không phải “Hiên Viên Tàn Dạ”, hay “Lê Hạo”, Phó Diệc Sâm không khỏi toát lên vài phần nghi hoặc.
Vì thế Phó Diệc Sâm tính thăm dò, há há miệng, “Vô Cực… đệ đệ?”
Trên thực tế, vài chữ “Đông Phương Ninh Chỉ” vừa thoát khỏi miệng, Tô Trạm đã lập tức hối hận. Bởi y rất nhanh liền ý thức được người trước mặt này rất khác giáo chủ, tuy rằng tướng mạo lẫn dáng người đều giống nhau như đúc, nhưng từ khí chất đến trang phục của hắn lại khác hoàn toàn, nhất là ánh mắt.
Ánh mắt giáo chủ mang theo vài phần lạnh lùng và tà khí, nhưng tùy hứng bất kham, mà người trước mặt đây, trong mắt là một mảnh tăm tối, thậm chí mang theo vẻ tàn bạo và ngang ngược không thèm che giấu, tự dưng khiến người không dám nhìn thẳng, theo bản năng sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi cúi đầu trước hắn.
Ý thức được điểm này, Tô Trạm rất nhanh từ vui mừng khôn xiết tỉnh táo lại mấy phần, trong lòng cuống cuồng nghĩ cách giải thích, nhưng tầm mắt vẫn vô thức dừng trên mặt người nọ, không cách nào kiềm chế, dù sao y vẫn còn rất nhớ ai kia.
Nhưng khiến Tô Trạm bất ngờ chính là, người này đột nhiên do dự mang theo mong chờ kêu một tiếng “Vô Cực đệ đệ”. Tựa như trải qua sinh tử nghĩ vĩnh viễn không được gặp lại, mang theo vui sướng cực độ cùng không dám tin, Tô Trạm trong nháy mắt bị hạnh phúc nhồi đầy, không tài nào áp xuống được, làm trôi sạch băn khoăn và nghi hoặc ban nãy.
Tô Trạm không hề nghĩ ngợi liền nhắm về phía Phó Diệc Sâm, sau đó ôm chặt lấy cổ hắn, mất đi rồi có lại khiến y phút chốc bỏ quên mọi rụt rè và lo âu, bởi vì kích động mà thân thể run lên nhè nhẹ, nhưng vẫn như trước gắt gao ôm Phó Diệc Sâm, thẳng đến khi cảm nhận được ấm áp từ thân thể đối phương, Tô Trạm lúc này mới chậm rãi hồi thần.
Phó Diệc Sâm ở một nơi y không phát hiện mà nhe răng trợn mắt vươn tay ôm người trong ngực. Tô Trạm một đường xông đến, vừa vặn đụng phải miệng vết thương trên bả vai hắn, lúc này đau đến mức hắn phải hít vào một ngụm khí, nét mặt vặn vẹo.
“Ngoan, không sao rồi.” Phó Diệc Sâm một bên vỗ vỗ lưng y, một bên nhẹ giọng trấn an, không ngừng lặp lại, “Không sao rồi.”
Thẳng đến lúc lâu sau, người trong ngực mới từ từ bình tĩnh lại, “Ta còn tưởng rằng… sẽ không còn gặp lại ngươi.” Thanh âm rầu rĩ truyền đến từ trong lồng ngực, dường như đang ẩn nhẫn gì đó. Phó Diệc Sâm hơi hơi chấn động, như có một dòng nước ấm từ tim lan ra khắp toàn thân.
“Sẽ không, ” Phó Diệc Sâm kéo người trong ngực ra, lại phát hiện hốc mắt y ửng đỏ, trong cặp mắt đang nhìn thẳng mình kia, có chút ủy khuất cùng ẩn nhẫn nói không nên lời. Từ đáy mắt của một người đàn ông, hắn thế nhưng thấy được tình yêu sâu sắc dành cho mình, Phó Diệc Sâm nhịn không được cúi đầu chạm vào môi y, thời khắc này Tô ảnh đế làm hắn đau lòng tới cực điểm, “Không quản ngươi ở đâu, ta đều sẽ tìm được ngươi.”
Tô Trạm chấn động, rồi sau đó cứ vậy ngửa đầu kinh ngạc nhìn nam nhân cao lớn này. Đại khái liên quan đến thiết lập, thân hình Tô Trạm nhỏ đi một vòng, tóm lại y lùn mất một nửa, so với nam nhân dị thường cao lớn trước mặt thấp hơn nửa cái đầu.
Phó Diệc Sâm chưa từng nghĩ, một nam nhân hốc mắt hàm lệ lại khiến thâm tâm hắn rung động nhường này, nước mắt lấp lánh, tưởng như sắp tràn mi, nhưng lại bị chủ nhân của nó cố chấp ngăn trở về, Phó Diệc Sâm nhịn không được vươn tay phủ lên mặt y.
Gương mặt y tinh xảo, hoàn mỹ như trước, nhưng đại khái do thiết lập nhân vật, nên tăng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu khiến ý chí muốn bảo hộ trong hắn mọc lan tràn, quả thật đòi mạng. Đầu ngón tay lướt qua, Phó Diệc Sâm từng chút lau đi chất lỏng trong suốt trên khóe mắt y, không phiền không chán, thẳng đến khi trong con ngươi Tô Trạm khôi phục lại vẻ thanh minh, nhìn không ra dấu vết nào.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi hồi thần, Tô Trạm rất nhanh ý thức được chính mình vừa rồi quá mất mặt, vì thế có chút lấp liếm lảng sang chuyện khác.
So với việc y không thể hoàn thành nhiệm vụ mà vẫn sống sót trong một thế giới tiểu thuyết khác, càng làm Tô Trạm khiếp sợ chính là, ở thế giới này, y gặp lại giáo chủ.
Trên thực tế, Tô Trạm đã ở đây đúng ba ngày. Từ trước đến nay y luôn biết mình thuộc về nơi nào, cũng rõ mục đích của mình là gì, nhưng từ khi quyết định lưu lại, Tô Trạm vô thức lựa chọn trốn tránh, trốn tránh điểm tích phân lẫn hiện thực, cho dù là hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi tiểu thuyết trở về hiện thực, hay thất bại rồi thế giới sụp đổ dẫn đến cái chết, Tô Trạm đều không muốn đối mặt.
Cho nên y quý trọng từng giây từng phút bên cạnh giáo chủ, thẳng đến khi y vô tri vô giác tiến vào thế giới này, ngay cả cơ hội nói tạm biệt cũng không có. Vì thế, trong ba ngày này, có đến hai phần ba thời gian là Tô Trạm sống trong thống khổ vô tận.
Vốn biết không có kết quả, đoán trước được chia ly, nhưng y vẫn không kiềm chế được mà hãm sâu trong đó, Tô Trạm thậm chí nghĩ rằng, nếu có thể cùng người nọ tan biến cũng thật tốt.
Trong suốt hai ngày đầu, Tô Trạm vẫn luôn đắm chìm trong thống khổ, tinh thần y hoàn toàn cách ly khỏi thế giới này, bao gồm cả hệ thống đã tiến hóa trong đầu y. Thẳng đến khi y hoảng hốt phát giác sự quỷ dị ở nơi này.
Lúc y vừa xuất hiện ở đây, bỗng có người mặc trang phục hạ nhân vội vã vọt tới trước mặt y, nói rằng, “Tề tiểu thư bị bí mật đưa vào cung” vân vân, hỏi y nên làm thế nào bây giờ, người nọ gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, lúc ấy Tô Trạm đang đắm chìm trong thống khổ, căn bản không có phản ứng.
Thẳng đến ngày thứ ba, Tô Trạm mới hoảng hốt phát hiện, cảnh tượng này đã lặp lại đến ba lần rồi, cùng một người, cùng một thần sắc và ngữ khí, thậm chí ngay cả động tác lẫn bối cảnh đều giống nhau như đúc, tựa như đoạn video được replay vô số lần. Tô Trạm rốt cục cũng từ trong thống khổ phục hồi lại tinh thần, rồi bắt đầu trao đổi với hệ thống.
Tình yêu đã tan biến cùng thế giới kia, nhưng y cũng còn quá nhiều thứ để vướng bận, vì thế rời khỏi đây liền trở thành động lực duy nhất của y.
Nhưng sau khi xem xong cốt truyện, không thể không nói, cho dù y là một tên trời sinh thuần thụ, nhưng đối mặt với loại kịch bản lôi đến cỡ này cũng khó tránh khỏi ăn không tiêu, hơn nữa thân là nam chính, y phải diễn những thứ so nữ nhân chỉ có hơn chớ không kém, tiện… thụ, thật sự rất khó chịu.
Vì thế Tô Trạm quyết đoán lựa chọn không quan tâm đến nữ nhân kia. Nam chính tốt xấu gì cũng là một công tử thế gia tinh thông “cầm kỳ thư họa”, rồi còn “thông minh hơn người”, “tâm hồn thanh cao”, thế nhưng đột nhiên ngu ngốc xông thẳng vào hậu cung? Thậm chí mưu toan đoạt nữ nhân dưới chân một tên bạo quân máu lạnh, thiểu năng trí tuệ à? Tự dâng đầu tặng người ta à?
Vì thế, Tô Trạm không những không quản, thậm chí còn tính toán cách xa chút, tránh điều thị phi. Nhưng không ngờ ngày hôm sau y tỉnh dậy, cảnh tượng kia lại diễn ra như cũ, Tô Trạm rốt cục chậm chạp hiểu ra sự sắp đặt quái đản này, như hệ thống đã nói, cách duy nhất để rời khỏi nơi này chính là hoàn thành cốt truyện.
Y trốn không thoát, không thể không đối mặt. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới khúc dạo đầu, nam chính thiểu năng trí tuệ hình như chạy tới rồi bị bạo quân ngược đến vô cùng thê thảm, tâm lý Tô Trạm liền có chút sợ hãi, rồi nghĩ đến những tình tiết phía sau nữa, Tô Trạm rợn hết cả tóc gáy.
Nhưng y muốn tránh cũng không thể tránh, cho dù y có làm thế nào thì cuối cùng vẫn sẽ trở về khởi điểm của câu chuyện, đây là vòng tuần hoàn ác tính. Vì thế, Tô Trạm chỉ đành phát huy năng lực diễn xuất của mình để tồn tại ở nơi này,