“Có thể, chúng ta giống nhau.”
Thanh âm tựa như gió thoảng bên tai, nhưng chui vào não y rồi, lại chẳng khác nào lốc xoáy nghiền nát tất cả.
Khiếp sợ, không dám tin, hỗn loạn… Trong đầu Tô Trạm không ngừng quanh quẩn mấy chữ “chúng ta giống nhau”, không cách nào tự hỏi, mãi tận nửa ngày sau, mới đụng mạnh phải một vấn đề.
Giống nhau cái gì? Đến từ một thế giới giống nhau? Hắn cũng có hệ thống? Hắn cũng biết cốt truyện, biết đây là thế giới tiểu thuyết? Hắn cũng đang diễn kịch? Hắn biết mình không phải nhân vật tiểu thuyết thật sự? Hắn rốt cục biết được bao nhiêu? Có phải những giấc mơ kỳ quái trong đầu mình có liên quan đến chuyện này? Mấy người trong miệng hắn là ai?
…
Trong đầu Tô Trạm nhồi đầy cả đống câu hỏi, tựa như vô số sợi len đan chéo nhau rối tinh rối mù, càng muốn tìm hiểu sự thật, lại càng hỗn loạn, rồi sau đó, tâm tình dường như cũng hỏng mất. Nhưng không quản hiện tại y có bao nhiêu nghi vấn, cuối cùng chỉ tụ lại một điều duy nhất.
Cho nên, người này nguyện ở cạnh bên y? Tất cả đều là diễn kịch? Chỉ vì… hoàn thành nhiệm vụ hệ thống?
Tưởng tượng như vậy, trái tim Tô Trạm đều muốn rớt xuống, nhưng y không dám hỏi ra miệng, bởi sự thật có thể quá tàn nhẫn. Y sợ bị tổn thương, cho nên khi đối mặt với nguy cơ, y theo thói quen lựa chọn thu mình về vỏ ốc, cho dù trước mắt chỉ là giả dối, y cũng thà rằng sa vào trong đó.
Phó Diệc Sâm căn bản không biết được, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trí tưởng tượng của tên này đã bay xa tới vậy, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp bỗng lóe lên bất ngờ, sau đó vẫn bình tĩnh trở lại, rồi ngửa đầu ngơ ngác nhìn mình, “Vậy, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Cuối cùng, Tô Trạm lựa chọn tiếp tục ỷ lại người đàn ông này, nếu “chúng ta giống nhau”, mà dựa trên lời nói và hành động của hắn ban nãy, hiển nhiên hắn biết nhiều hơn mình, cho nên bọn họ hoàn toàn có lý do để hợp tác. Đương nhiên, đây còn là người đàn ông y yêu, vừa cường đại vừa thần bí, không dựa vào hắn thì dựa vào ai?
Phó Diệc Sâm nhíu mày, đột nhiên đem người kéo đến long sàng rộng lớn xa hoa, sau đó không chờ Tô Trạm kịp phản ứng, đã trực tiếp đẩy ngã rồi đè lên, trong mắt lộ ra quang mang không rõ hàm ý, tiến đến bên môi Tô Trạm trầm giọng, “Nên làm gì, lẽ nào ngươi không biết?”
Không chừng mục đích của y ở thế giới trước cũng giống vậy, chỉ là hoàn toàn không nghĩ tới, nhiệm vụ của hai người sẽ thống nhất. Từ ban đầu phải thay đổi kết cục, về sau ngăn cản nữ chính tiếp cận nam chính, rồi đến bây giờ biến thành chuyện tình đam mỹ không có Mary Sue, thế giới Mary Sue liên tục biến hóa, rác rưởi liên tục biến hóa, mà Tô Trạm bên kia cũng biến hóa. Nhưng Phó Diệc Sâm vô cùng khẳng định, ngay từ đầu mục đích của hai người bọn họ tuyệt đối không giống thậm chí hoàn toàn tương phản, cho nên hiện tại, mục tiêu rốt cục nhất trí, đây có phải đồng nghĩa với việc… bọn họ có thể ra ngoài rồi?
Loại suy đoán này làm Phó Diệc Sâm sôi trào cả lên, rồi sau đó nhìn người dưới thân ánh mắt chẳng khác nào hỏa diễm, bắt đầu cháy hừng hực.
Tô Trạm sững sờ nhìn lên, cho dù trải qua bao nhiêu lần y vẫn giữ thói quen căng cứng toàn thân khi khẩn trương, một cử động nhỏ cũng không dám, hô hấp ấm nóng phả vào trên mặt, khí tức cường thế hoàn toàn bao bọc lấy y, Tô Trạm không tự chủ được nín thở.
“Biết… Biết cái gì?” Miệng thì ngây ngốc hỏi ra những lời này, nhưng trong đầu lại rất nhanh hiện ra đoạn miêu tả trong nguyên tác, những này đó tàn bạo, điên cuồng mất trí, ước chừng hai chương… cảnh giường chiếu. Không, hình ảnh kia quá đáng sợ.
Tô Trạm không tự giác nuốt ngụm nước miếng, sau đó thân thể đang cứng còng đột nhiên bắt đầu giãy dụa, ra sức muốn lăn sang một bên, rất nỗ lực để thoát khỏi gọng kìm của Phó Diệc Sâm, đáng tiếc hiện tại y không chỉ nhỏ hơn một vòng so với Phó Diệc Sâm cao lớn, võ công đầy mình, mà cơ thể này hoàn toàn là một bộ da “yếu ớt”, tay trói gà không chặt, vì vậy giãy dụa thế nào cũng đều thành phí công.
“Ngươi chạy cái gì?” Phó Diệc Sâm chế trụ cổ tay mảnh khảnh của y, làm ra tư thế như đại hôi lang nhìn tiểu hồng mạo (1), không cần dùng sức, thân thể nhỏ nhắn này căn bản tránh không thoát.
“Không phải, ta… cái kia, ” Tô Trạm cũng không biết tại sao mình lại sợ đến mức nói năng lộn xộn, “Quốc sư… giáo chủ không phải, Hoàng Thượng…” Sau đó càng giãy dụa thì càng cọ xát, đòi mạng nhất là còn đụng tới nơi bí ẩn nào đó, cả khuôn mặt Tô Trạm đều bốc cháy, đầy đầu đều là những hình ảnh điên cuồng mất trí, thậm chí, còn không tự chủ được mà đem văn tự chuyển thành hình động, hai nam chính quấn quýt một chỗ, càng nghĩ càng sợ tới mức chân mềm nhũn.
“Ninh Chỉ ca ca ~” Quá sợ hãi Tô Trạm bỗng thốt lên, hơn nữa còn mang theo giọng điệu làm nũng, cầu tha thứ gọi Ninh Chỉ ca ca, nhân vật chính tự mang hiệu ứng mảnh mai, khi gọi cả người đều run lên, Phó Diệc Sâm lập tức phát hỏa.
Sắc hồng trên mặt Tô Trạm nháy mắt lan đến tận tai, hoàn toàn không còn mặt mũi gặp ai, y sao có thể đem xưng hô đáng xấu hổ như vậy gọi ra miệng chứ, nhất là sau đó, trong đầu Tô Trạm liền không tự chủ được não bổ ra khoảng thời gian ở ma giáo, có mấy lần này nọ hình như cũng bị người này lừa gọi ra tiếng. Vì thế nháy mắt, Tô Trạm thật sự rất xấu hổ, hận không thể dùng chăn bọc mình thành cái bánh chưng.
Phó Diệc Sâm không nhịn nổi phụt cười thành tiếng, cảm thấy Tô ảnh đế nhà mình thật quá đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến hắn không kiềm chế nổi, vì thế liều mạng hôn xuống.
Thẳng đến khi thân thể Tô Trạm hoàn toàn mềm nhũn, không có sức chống cự, thậm chí theo thói quen vô thức bắt đầu đáp lại hắn, Phó Diệc Sâm lúc này mới từ từ giảm tiết tấu, hôn nhẹ lên khóe môi y, thuận tiện giúp y ổn định hô hấp.
Một lúc lâu, Tô Trạm chậm rãi mở to mắt trừng hắn, dường như đã chuẩn bị xong, hoặc đã quên những hình ảnh này đó, Phó Diệc Sâm cũng không định tiếp tục hôn môi, mà chỉ cúi đầu cọ cọ chóp mũi tinh xảo của Tô Trạm, rồi sau đó cười nói, “Ngươi, thật sự là rất đáng yêu ha ha ha.”
Tô Trạm đầu tiên là ngây ngẩn, giây sau lập tức thanh minh, sắc mặt có hơi đen, ý thức được mình đang bị mang ra đùa giỡn.
“Ngươi nói cái gì!” Đáng yêu cái gì, thân cao mét tám ngâm nước thành một mét bảy mấy là y nguyện ý sao? Y rất buồn đó bực biết không!
Phó Diệc Sâm ý cười loan đầy mặt, xoay người một cái lăn sang một bên nằm ngửa, nhưng cánh tay dài vẫn quyết liệt đem người khóa chặt trong ngực, lúc này mới buồn cười nói.
“Tên ngốc này, ” Phó Diệc Sâm cười ra tiếng đến, “Ta sao có thể làm vậy với ngươi?” Phó Diệc Sâm đương nhiên là ám chỉ mấy cảnh tượng điên cuồng mất trí trong kịch bản.
Mặt Tô Trạm đỏ lên, cũng không giãy dụa nữa, rồi sau đó chôn đầu trong ngực Phó Diệc Sâm rầu rĩ bĩu môi, không sợ chết nhỏ giọng thì thầm một câu, “Ai mà biết được.”
“Nói cái gì?” Phó Diệc Sâm nhướng mày, rủ mắt nhìn người nào đó, lại nói, thân thể nhỏ nhắn này của y lui vào trong ngực mình ngược lại rất vừa vặn.
“Không.” Tô Trạm sợ hết hồn, loại thời điểm này tốt nhất cứ làm ra vẻ sợ hãi đi, hiện tại không chỉ có thân phận cùng người ta như trời với đất, giá trị vũ lực càng là một trời một vực, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Phó Diệc Sâm không nhịn được kéo khóe miệng, nhìn chằm chằm người nào đó đang cọ tớ cọ lui, rồi sau đó xoay người một cái nằm ngửa, duỗi tay đem người giam trong lòng, ôm đến gắt gao.
Tô Trạm mới vừa động, Phó Diệc Sâm liền “ư” một tiếng, “Đừng động, đau, bả vai đau.”
Tô Trạm tức giận liếc hắn một cái, nhưng cũng không dám cử động nữa, tùy ý Phó