Hoa Tường Vy là biểu tượng quan hệ của Huyết tộc.
Chỗ này nhiều hoa Tường Vy mọc như vậy, nói không chừng là phó bản.
Tất cả đều là trò mèo.
Minh Thù vừa nghĩ vừa đứng dậy từ bụi hoa.
Cô đột nhiên đứng lên, cô gái bên kia khựng lại cứng đờ nhìn qua.
Cô gái nhìn vào đám cỏ dại và bụi hoa, trong một đám hoa Tường Vy đang nở, cô mặc đồng phục học sinh trường Thánh Ninh, có điều so với đồng phục bình thường thì trên người cô lại có vẻ vô cùng không đứng đắn.
Vạt quần áo đồng phục bị xé rách lung tung, lộ ra vòng eo hấp dẫn, nửa vạt áo bỏ trong quần, vốn là quần ngang đầu gối lúc này lại đổi thành vừa đủ che đùi, lộ ra cặp chân thon dài trắng không tỳ vết.
Áo khoác đồng phục vắt trên vai cô.
Khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa mang theo ý cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh nhìn vào bụi hoa.
Cả người nhìn có vẻ lộ ra mấy phần khí chất.
Cô gái có vẻ choáng váng cứ như vậy nhìn Minh Thù.
Minh Thù liếm liếm môi, cười với cô gái: “Cô nhất định là rất ngon miệng.”
Vì sao nữ chính lại ngon miệng như vậy?
Đương nhiên là vì hấp dẫn nam chính!
Nhưng đối với trẫm mà nói, cô ta cũng rất ngon miệng!
Lần trước mới làm Huyết tộc, vì sao lần này lại là Huyết tộc!
Cho ta làm người khó đến vậy sao?
[Ký chủ, cô chọn bị người cắn hay là chọn cắn người?]
Minh Thù: “…”
Huyết tộc cũng rất tốt mà, đây không phải là còn có nữ chính ngon miệng đó sao.
[…]
Cô gái: “…”
Ngôi mộ…
Có phải cô gặp ma không?
Con ma nữ này muốn ăn thịt cô sao?
Cô gái nhìn người bên kia đang đi về phía cô, trước tiên phủ đồng phục học sinh trên vai lên người cô.
Cô gái co rúm người lại, trong mắt chỉ có hoảng sợ, đôi môi run rẩy quên cả hét lên.
Minh Thù cười cười với cô ta, đến bên mộ nhặt quần áo về: “Này, mặc vào đi, đừng để bị cảm.”
Cô gái lui về phía sau.
“Cô nghĩ cứ như vậy mà ra ngoài?”
Lời nói của Minh Thù thành công khiến cô gái khựng lại, cô ta cắn răng, khó khăn nhận lấy quần áo khoác vội lên người.
Minh Thù lấy đồng phục của mình về, tiêu sái vung về phía sau, vắt trên vai lại khe khẽ khom lưng vươn tay: “Công chúa điện hạ thân yêu, có cần dìu cô không?”
Cô gái bất động tại chỗ.
Minh Thù nghiêng đầu nhìn cô ta, trong đôi mắt được bao bọc bởi hoa Tường Vy màu đỏ, dường như làm đẹp cho ánh mắt sáng như sao của cô.
Cô cho người ta cảm giác vô cùng ôn hòa, trên người như có ánh sáng thuần khiết…
Cô gái nuốt ực một cái, cẩn thận đưa tay đặt vào lòng bàn tay trắng nõn, cánh tay thon dài kia.
[Ký chủ, cô không định thực sự cướp miếng ăn của nam chính đấy chứ!]
Hài Hòa Hiệu hơi lo lắng nam chính sẽ bị rớt đài.
[Độ thiện cảm của nam chính cũng có giá trị hào quang.]
Cô đừng làm bậy!
Minh Thù: “…” Nam chính lại không có hương vị ngọt ngào ngon miệng của nữ chính.
[…]
…
Ngôi mộ này ở phía sau trường học, trước đây khi xây dựng quy hoạch chỗ này thành phòng thể thao trong nhà.
Nhưng vừa khởi công thì lại xảy ra toàn chuyện ngoài ý muốn, cho nên khu này đã được bảo lưu lại.
Diện tích khu này vô cùng lớn, Minh Thù dẫn Liễu Loan Nguyệt đi một hồi lâu mới ra khỏi.
Liễu Loan Nguyệt toàn thân như một con thỏ bị hoảng sợ, gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến cô ta căng thẳng.
“Cám… cám ơn…”
Mãi đến khi nhìn thấy học sinh qua lại, Liễu Loan Nguyệt mới lí nhí nói cám ơn với Minh Thù.
Minh Thù chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng chầm chậm: “Không cần khách sao, nếu cô có thể cho tôi cắn một miếng thì tôi sẽ rất vui.”
Liễu Loan Nguyệt mở to đôi mắt sương mờ mông lung, không thể tin được nhìn Minh Thù.
Dường như không rõ vì sao cô lại phải nói như vậy.
Huyết tộc ở thế giới này không công khai rõ ràng, người thường đều cảm thấy Huyết tộc chỉ là sinh vật trong truyền thuyết, Liễu Loan Nguyệt cũng cảm thấy vậy.
“Phất Vũ, Phất Vũ…”
Đột nhiên có người gọi cô, Minh Thù nhìn sang cách đó không xa có một nam sinh đẹp trai đang vẫy tay với cô.
Nam sinh hấp ta hấp tấp chạy tới: “Tìm cậu cả nửa ngày, cậu đi đâu vậy?”
Nam sinh nhìn Liễu Loan Nguyệt một vòng, ánh mắt thâm sâu.
“Cứu bảo bối nhỏ.” Minh Thù nói: “Tìm tôi làm gì?”
Đồng Diệp, coi như là… bạn của nguyên chủ!
Bạn của nguyên
chủ đương nhiên là Huyết tộc.
Liễu Loan Nguyệt nhìn sang thấy Đồng Diệp liếc mắt, là… một trong những nam thần của trường Thánh Ninh, có điều cho tới bây giờ cô vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc với mấy người nổi tiếng ở khoảng cách gần như vậy.
Người như cô ấy…
Quen biết người như vậy chẳng có gì là lạ!
Liễu Loan Nguyệt cười khổ tự giễu, cô ta có là gì…
Có lẽ Đồng Diệp ngửi thấy mùi máu tươi trên người Liễu Loan Nguyệt, hắn nuốt một ngụm nước bọt, dời ánh mắt nhìn Minh Thù: “Không phải hôm qua đã nói đến Thiên Sử Ca rồi sao.”
“À.” Minh Thù thả bàn tay nhỏ bé của Liễu Loan Nguyệt ra: “Cô tự về không vấn đề gì chứ?”
Liễu Loan Nguyệt cúi đầu khẽ gật.
Minh Thù nhìn hai mắt cô ta có chút lo lắng, bảo Đồng Diệp tìm người đưa cô ta về.
“Cái gì cơ.” Đồng Diệp oán giận, nhưng vẫn lấy di động gọi một người qua đây, sau khi dặn dò đối phương đưa Liễu Loan Nguyệt về mới kéo tay Minh Thù chạy đi.
“Cậu tốt bụng như vậy từ khi nào thế?” Đồng Diệp vô cùng tò mò: “Lẽ nào cậu muốn làm một Huyết tộc Phật hệ?”
“Cậu không cảm thấy cô ta rất ngon miệng sao?”
“Phải… có chút.” Đồng Diệp đương nhiên là đang nhớ lại hương vị: “Có điều chúng ta không thể tùy tiện cắn người, bị phát hiện rất phiền phức, cậu cũng đừng làm loạn.”
Sự tồn tại của Huyết tộc là một thế giới ngầm không để người khác biết được, nếu thu hút sự chú ý của con người thì sẽ rất phiền phức cho bọn họ.
Cho nên để tránh xảy ra chuyện như vậy mới có sự tồn tại của Thiên Sử Ca.
Đây là nơi chuyên cung cấp cho Huyết tộc, đương nhiên cũng mở cho người bình thường.
Thiên Sử Ca sẽ cung cấp máu tươi mới, cũng cung cấp cả máu nhân tạo.
Đồng Diệp dẫn theo Minh Thù thành thạo quen đường đến Thiên Sử Ca, theo sự hướng dẫn của bồi bàn đi thẳng một đường xuống dưới.
Đi qua hành lang hơi mờ tối, tiếng nhạc vang tai nhức óc và tiếng người truyền đến.
Nơi này không khác gì quán ăn đêm thông thường.
Khác biệt duy nhất chính là… người ở đây đều là Huyết tộc.
“Nhìn kìa, Phất Vũ…”
“Đi thôi đi thôi, tránh xa cô ta một chút…”
Huyết tộc nhìn thấy Minh Thù, nhao nhao cách xa cô.
“Phất Vũ, cậu nhất định chính là thần khí tự động giải phóng mặt bằng đấy.” Đồng Diệp cười hì hì trêu ghẹo: “Đưa cậu theo cũng không cần tự tìm chỗ ngồi.”
Đại lão Thù tỏ vẻ bí hiểm: “Đây chính là cảnh giới đỉnh cao.”
Đồng Diệp qua loa lấy lệ khen cô: “Phải phải phải, cậu chính là vầng sáng tối thượng, là đỉnh cao của vũ trụ…”
Minh Thù: “…” Quá khen rồi.
Có điều nghĩ lại sau này mình chỉ có thể uống máu, cô có chút đau thương.
Không biết cửa hàng đồ ăn vặt của hệ thống thế nào rồi.
“Quy tắc cũ.” Đồng Diệp bốc phét xong thì quay đầu dặn dò bồi bàn bên cạnh.
Bồi bàn nhanh chóng bưng hai ly chất lỏng màu đỏ qua đây.
Đồng Diệp vừa cà thẻ vừa nói: “Ài, lại lên giá, cứ thế này sớm muộn gì tôi cũng phải chết đói.”
Minh Thù nheo mắt: “Cậu nghe đâu ra Huyết tộc sẽ chết đói?”
Đồng Diệp rút thẻ về, đưa một ly cho Minh Thù: “Trong tương lai không lâu.”