Thiên Sử Ca cung cấp hai loại huyết dịch, máu người tươi mới sang quý hơn máu nhân tạo, Huyết tộc bình thường giống như ăn tiệc, thỉnh thoảng xa xỉ một lần.
Nhưng tên Đồng Diệp này không uống được máu nhân tạo, mà giá cả máu tươi thì tăng thẳng một mạch cho nên hắn cứ kêu sắp phá sản rồi.
Nhưng đến giờ vẫn chẳng thấy hắn phá sản gì cả.
Đồng Diệp kêu rên: “Cuộc sống bây giờ thật không cách nào sống nổi, máu tươi cũng là mùi khó ngửi, hằng ngày con người ăn cái gì vậy, máu cũng ô nhiễm luôn rồi.”
Minh Thù: “…”
Thì ra vấn đề ô nhiễm đã uy hiếp nghiêm trọng đến Huyết tộc.
“Sao hôm nay cậu lại im lặng thế?” Đồng Diệp phát hiện Minh Thù không lên tiếng nửa lời, có chút kỳ lạ.
“Suy nghĩ việc lớn.”
“Việc lớn gì?” Đồng Diệp sáng mắt lên, nóng lòng muốn thử: “Cô muốn chọc ai?”
Minh Thù: “?”
Nguyên chủ bình thường hay gây chuyện sao?
Hình như… đúng là như thế.
“Đồng Diệp đại nhân, chủ nhân của chúng tôi cho mời.” Một Huyết tộc đột nhiên đứng bên cạnh bọn họ, cung kính chắp tay về phía Đồng Diệp.
“Chủ nhân của các người?” Đồng Diệp nghi hoặc: “Ai?”
Tên Huyết tộc kia chỉ chỉ về một hướng khác, Đồng Diệp nhìn sang, ghế dài bên kia có rất nhiều người đang ngồi cả trai lẫn gái đều có, Đồng Diệp cũng không biết đang nhìn ai, sắc mặt hơi đổi.
Đồng Diệp đứng dậy, khi đi ngang qua Minh Thù thì cúi người nói nhỏ một tiếng bên tai cô: “Tôi qua đó một chút.”
Đồng Diệp đi theo tên Huyết tộc kia.
Ánh sáng giao thoa, bóng dáng của Đồng Diệp nhanh chóng bị che khuất.
Minh Thù cắn ống hút, bên đó rất bình tĩnh không xảy ra xung đột máu me gì.
Máu trong ly nhanh chóng cạn tới đáy, Minh Thù thở dài hoàn toàn không đủ để uống!
Vẫn cảm thấy thật đói…
Minh Thù bảo bồi bàn mang cho mình ly lớn, Minh Thù nhìn số trên hóa đơn, hèn gì Đồng Diệp muốn kêu la phá sản.
Cả con phố lớn bên ngoài đều là máu lưu động, gian thương Thiên Sử Ca lại tăng giá cao đến như vậy…
Số điện thoại của Cục Công thương là bao nhiêu?
Minh Thù đang nghĩ xem có nên tố cáo hay không thì bên kia đột nhiên náo nhiệt, đám người hỗn loạn dừng lại nhao nhao nhìn về phía bên kia.
Minh Thù muốn xem “đồ uống” trước đó Đồng Diệp đã mời mình, mang ly lớn “đồ uống” của cô đi qua.
Đoàn người tự động nhường đường cho cô, người không biết cô cũng bị những Huyết tộc khác kéo ra.
Minh Thù chậm rãi đi tới từ đám người vừa tránh ra.
Trong vòng vây ghế ngồi là một cảnh hỗn độn, Đồng Diệp bị một Huyết tộc ấn xuống ghế, bên cạnh là một Huyết tộc tóc đỏ đứng khoanh tay trước ngực.
Khi Minh Thù đi vào, tên Huyết tộc tóc đỏ kia nhận lấy dao từ bên cạnh, cầm lấy tay Đồng Diệp ấn lên bàn.
Sắc mặt của tên Huyết tộc tóc đỏ âm trầm: “Đồng Diệp, hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, không thể gây chuyện với ai!”
Đồng Diệp thốt ra hai chữ từ kẽ răng: “Khốn nạn!”
Huyết tộc tóc đỏ hết sức đắc ý: “Là tự ngươi không cẩn thận, sao có thể nói ta khốn nạn?”
Huyết tộc tóc đỏ cầm dao, dường như muốn chém đứt tay Đồng Diệp. Minh Thù thấy tên Huyết tộc kia giơ dao lên, hình như có thứ gì đó trên con dao, không cần đoán cũng biết không phải thứ gì tốt đẹp.
Minh Thù tiếp tục đi về phía dãy ghế, tên Huyết tộc đứng bên ngoài canh chừng đưa tay ngăn cô lại.
“Làm gì vậy?” Giọng điệu của Minh Thù rất nhẹ.
Tên Huyết tộc tóc đỏ nghe thấy, hắn dừng động tác trong tay lại nhìn sang, nheo mắt một cái: “Phất Vũ, đây là ân oán giữa ta và Đồng Diệp, không liên quan gì tới ngươi.”
Huyết tộc tóc đỏ thể hiện rõ ràng không kiêng kỵ gì cô, có thể nghe được từ giọng nói trầm thấp của hắn.
Minh Thù mỉm cười: “À, vậy ta muốn đưa Đồng Diệp đi cũng không liên quan gì tới ngươi.”
“Ngươi…”
“Ồn ào…” Minh Thù uống hai miếng, miệng mỉm cười.
Huyết tộc tóc đỏ không ngừng nắm chặt dao trong tay lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí dường như đang lắng đọng.
“Hogan.” Huyết tộc phía sau gọi tên Huyết tộc tóc đỏ, thấp giọng nhắc nhở: “Đừng chọc vào cô ta.”
“Bà nó!”
Hogan đá một cước lên người Đồng Diệp, nhưng tay hắn cũng theo đó mà mở ra.
Hắn ném con dao nhỏ lên bàn, dao nhỏ liền văng vỡ ly thủy tinh cắm thẳng xuống sàn nhà.
Đồng Diệp đứng dậy từ ghế dài, lúc này Minh Thù mới phát hiện trên da hắn lại xuất hiện vết tích bị bỏng.
Hogan nhìn chằm chằm Đồng Diệp, hung dữ nói: “Trốn
sau lưng một người phụ nữ, ngươi cũng có tiền đồ thật đấy.”
Đồng Diệp không để bụng: “Phất Vũ nguyện ý bảo vệ ta, đó là vinh hạnh của ta, các ngươi đừng có không ăn được nho lại chê nho chua.”
Mọi người: “…”
Tuy cảm thấy lời này của hắn rất mất mặt, nhưng người thực sự có thể khiến Phất Vũ đứng ra bảo vệ đúng thật cũng phải có chút bản lĩnh mới được.
Minh Thù vươn mấy ngón tay ra: “Hai ly, quà cám ơn.”
Đồng Diệp: “…”
Mọi người: “…”
Tại sao cứ có cảm giác có chỗ nào không đúng nhỉ?
“Đồng Diệp, tốt nhất ngươi đừng lạc đàn!” Hogan uy hiếp Đồng Diệp, lại liếc nhìn Minh Thù: “Chúng ta đi.”
…
Ân oán giữa Đồng Diệp và Hogan rất đơn giản chính là vì một người phụ nữ, có điều Hogan đơn phương cho rằng Đồng Diệp động vào người phụ nữ của hắn, Đồng Diệp lại là một người có tính cách không chịu thua, cho nên hai người chẳng những không hòa giải được mà ngược lại còn kết thù lớn hơn.
Mới vừa rồi Hogan đã làm gì, dùng thủ đoạn hèn hạ để khống chế Đồng Diệp.
Vì cám ơn Minh Thù che chở, Đồng Diệp mua mấy phần đồ ăn cho Minh Thù.
Những đồ ăn này muốn mang ra ngoài thì đều phải dùng loại hộp đựng bánh kem để đựng, gắn vào ống hút là có thể uống.
Phía trên còn có câu quảng cáo của người đại diện…
Hoàn toàn tự nhiên, không có bất kỳ chất phụ gia, chất bảo quản nào. Trước khi ngủ uống một ly, năng động một tháng!
Có thể nói là vô cùng chân thật.
“Lát nữa làm gì?” Đồng Diệp nhìn qua không có gì đáng ngại, vẫn lo lắng cho việc lớn của Minh Thù.
“Về nhà ngủ.”
“…” Hình như hắn nghe nhầm: “Bây giờ là buổi tối!”
Minh Thù gật đầu: “Chính là lúc để ngủ.”
“…” Nhưng chúng ta là Huyết tộc! Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu! Ngủ cái gì mà ngủ! Dậy đi chứ!
Đồng Diệp thấy Minh Thù không giống như nói bậy, mơ mơ màng màng đi theo Minh Thù.
Phía trên cũng rất náo nhiệt, có điều ở đây đều là con người, đương nhiên cũng có Huyết tộc trà trộn bên trong làm mấy chuyện gà chọc chó.
“Chờ tôi một chút.”
Minh Thù đột nhiên kín đáo đưa cho Đồng Diệp vật trong tay, chuyển hướng về phía phòng vệ sinh.
Đồng Diệp: “…”
Bọn họ cần phải đi nhà vệ sinh sao?
Đồng Diệp đứng tại chỗ tiễn cô gái thứ n mà Minh Thù vẫn chưa ra, hắn chỉ có thể vào nhà vệ sinh tìm người.
Nhà vệ sinh ở đây không chia nam nữ gì, đều là tách ra từng phòng nhỏ, hơn nữa hiệu quả cách âm rất tốt, thiết kế như vậy chắc là vì… giúp khách hàng tiết kiệm phí mượn phòng.
Đồng Diệp tìm từ phòng đầu tiên, đúng lúc thấy Minh Thù đi từ phòng cuối cùng đi ra.
Phía sau cô…
“Cậu cậu cậu…” Đồng Diệp chỉ về phía cô.
Công khai đánh người?
Minh Thù thuận tay đóng cửa lại, ngăn cản ánh mắt của Đồng Diệp.
“Yên tâm, chưa chết.”
“Đây không phải vấn đề có chết hay không!” Đồng Diệp nói: “Cậu làm gì bọn họ rồi?”
“Đánh cho một trận.”
“Tôi đã nói với cậu, cậu muốn tôi mua cho cậu, không thể gấp…” Đồng Diệp ngừng lại: “Cậu nói gì cơ?”
“Đánh cho một trận.” Minh Thù ôm lấy lương thực của mình về: “Đi thôi.”
Đồng Diệp lo lắng, kéo cửa ra nhìn bên trong, là mấy nữ sinh trang phục diêm dúa, da mặt trét đầy phấn trang điểm như gặp ma.
Nhưng quả thực không có mùi máu tươi.
Đồng Diệp đóng sập cửa lại.