Tô Khấp chật vật xuyên qua sương sớm trong núi.
Trước khi sương sớm tản ra liền đến một nông trại.
Hắn tiến lên gõ gõ cửa.
Không may...
Cửa bị người ta mở ra, cả người Tô Khấp nhào về phía trước.
"Tô Khấp?"
Người kia đỡ lấy hắn, túm hắn vào bên trong.
Lúc Tô Khấp tỉnh lại đã là buổi chiều, vết thương trên người đã được xử lý tốt, bất quá vẫn rất đau.
"Tô Khấp, cậu đã tỉnh."
Tô Khấp thấy rõ người trước mặt là bạn học ngày xưa, có chút thở phào: "Tôi còn tưởng rằng tôi không đến được nơi này."
Vệ Nhất đỡ hắn dậy: "Sao cậu lại bị thương nặng như vậy?"
"Đừng nói nữa, nếu không phải gặp được tiểu cô nương kia, tôi đại khái thật sự đã chết rồi."
Tô Khấp nhìn về phía nam nhân ngồi trong phòng: "Lão đại..."
Nam nhân đang cúi đầu lau súng, nghe thấy Tô Khấp gọi mình mới thoáng giương mắt lười nhác nhìn hắn.
"Bên kia là muốn đối đuổi tận giết tuyệt chúng ta?"
Nam nhân ừ một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục lau thương.
Vệ Nhất nói: "Lão Đại bây giờ không phải là vấn đề anh tranh hay không tranh, là vấn đề bên kia không bỏ qua cho anh."
Tô Khấp cũng nói theo: "Lão Đại, chúng ta không sợ bọn hắn, cùng lắm thì cùng bọn hắn làm!"
Nam nhân ném khăn trong tay đi, lắp đạn.
Hắn chậm rãi nói: "Tôi không hứng thú."
Tô Khấp: "..."
Vệ Nhất: "..."
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh, ai cũng không muốn phá vỡ sự trầm mặc này.
Thật lâu, nam nhân mới đứng dậy đem súng nhét vào sau lưng, cầm áo choàng bên cạnh mặc vào: "Tôi ra ngoài một chuyến."
Không phải báo cáo, chỉ là một câu giao phó tuỳ ý.
Hai người đưa mắt nhìn nam nhân rời đi.
-
Minh Thù biết gia đình Thư Tuyết nhất định sẽ đến, nhưng không nghĩ tới sớm như vậy.
Sáu giờ rưỡi sáng.
Trong biệt thự được thu dọn đơn giản một chút, bất quá so với trước kia vẫn là một mảnh hỗn độn.
Ba của Thư Tuyết —— Thư Hàng có mật mã cửa chính, trực tiếp mang người xông vào.
Nhìn sơ qua cũng là một nhóm lớn.
Chẳng những có vệ sĩ, còn có người ăn mặc như bác sĩ y tá.
"Thư Nhiên đâu?!" Thư Tuyết có người làm chỗ dựa, vểnh mặt chỉ vào người đang cản trước mặt bọn họ: "Gọi kẻ điên Thư Nhiên xuống đây cho tôi!!"
Minh Thù nghe thấy động tĩnh, từ trên lầu đi xuống.
"Thư Nhiên!"
Nữ nhân bên cạnh Thư Hàng lập tức tiến lên một bước, chỉ về phía cô: "Tiểu tiện nhân mày khi dễ Tuyết Nhi sao?!"
Minh Thù đứng trên bậc thang, mỉm cười nhìn người phía dưới.
"Khi dễ cô ta thì thế nào?"
"Mày dám khi dễ Tuyết Nhi!" Nữ nhân tức giận đến đau ngực: "Mày còn dám đuổi Tuyết Nhi ra khỏi biệt thự, lá gan mày lớn lắm sao!?"
Minh Thù nắm lấy tay vịn, khí định thần nhàn nói: "Để tôi nhắc nhở các người một câu, đây là nhà tôi, tôi đuổi ai ra ngoài là tự do của tôi."
Thư mẫu không lựa lời nói: "Cái gì nhà mày, mày là người điên, nếu không phải chúng tao chiếu cố mày, chỉ sợ mày đã sớm chết đói."
Tại trong mắt Thư mẫu cùng Thư Tuyết.
Biệt thự này đã sớm chính là của bọn họ.
Ngày bình thường nguyên chủ cũng không để ý bọn họ.
Bất quá Thư Hàng vẫn luôn ở phía trước cản trở, nguyên chủ liền chịu đựng bà ta, về sau có bệnh tự nhiên là càng không có cách nào phản kháng.
"Các người cầm tiền của tôi, ngược đãi tôi, bức điên tôi, tôi hẳn là phải nên cảm ơn các người đã chiếu cố tôi nhỉ."
Minh Thù dừng lại, nhìn về phía Thư Hàng vẫn luôn không lên tiếng.
"Đúng không, bác cả."
Ánh mắt Thư Hàng khóa chặt trên người Minh Thù.
Tựa hồ muốn nhìn ra cái gì đó từ trên người cô.
Quản gia cùng Thư Tuyết đã đem chuyện xảy ra nói với hắn.
Nếu như cô thật là giả điên...
Thư Hàng nghĩ tới đây, khuôn mặt bình thường hòa ái dễ gần lộ ra một tia hung ác không dễ dàng phát hiện.
"Nhiên Nhiên." Thư Hàng kéo Thư mẫu cùng Thư Tuyết trở về, hắn thử thăm dò nói: "Những ngày này bác cả bận bịu, chưa kịp về thăm con, nếu con tức giận thì bác cả xin lỗi con. Nhưng con không thể quá tức giận, sẽ có hại với thân thể của con..."
Minh Thù đứng trên cao nhìn Thư Hàng mở miệng một tiếng Nhiên Nhiên, giống như thật sự rất quan tâm cô vậy.
Trước kia nguyên chủ chính là bị cái dạng này của hắn lừa gạt.
Không thể không nói, Thư Hàng cũng là người rất kiên nhẫn.
"Bác cả, tôi không muốn nói nhảm với ông, ông đừng giả mù sa mưa thăm dò, tôi rất tốt."
Minh Thù
trực tiếp nói rõ.
Cô còn chưa có ăn điểm tâm đâu.
Đám người này tới sớm như thế.
"Năm đó tôi còn nhỏ, ông gạt tôi, tôi không hiểu chuyện nên tôi nhận thua. Nhưng hiện tại ông còn muốn gạt tôi, ông cho rằng tôi dễ bị lừa gạt như vậy?"
Đáy lòng Thư Hàng hơi hồi hộp một chút.
Trước đó thật sự là đang giả điên?
Kia...
Coi như cô thật là giả điên, phản ứng này cũng cùng Thư Hàng dự đoán có chút không giống.
Thư Tuyết hừ một tiếng: "Ba, con thấy cô ta là bệnh tình nguy kịch, mau đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần chữa trị tốt đi!"
Mình đã sớm nói phải đưa cô ta vào cái chỗ kia, coi như không điên cũng sẽ bức điên.
Trông thấy cô ta liền phiền.
Nếu là sớm nghe mình, làm sao sẽ có cục diện bây giờ, làm hại mình mất mặt trước mặt bạn học như vậy!
Ánh mắt Thư Hàng đảo qua những vệ sĩ đang đứng xếp hàng dưới lầu.
Những người này, nghe nói là luật sư Giang mang đến.
"Nhiên Nhiên bệnh tình của con lại nặng thêm?" Thư Hàng thuận theo Thư Tuyết nói tiếp: "Bác cả đưa con đến bệnh viện kiểm tra một chút, Nhiên Nhiên con đừng sợ, bệnh này không nghiêm trọng, có thể trị hết."
Thừa dịp hiện tại luật sư Giang còn chưa tới, hắn nhất định phải đưa người đi.
Thư Hàng nói xong liền vung tay.
Vệ sĩ sau lưng hắn lập tức tiến lên.
"Luật sư Giang nói, không cho phép bất luận kẻ nào mang Thư Nhiên tiểu thư đi."
Vệ sĩ của Thư Hàng bị ngăn lại.
"Tôi là bác cả của con bé, nó ngã bệnh, tôi đưa nó đi xem bác sĩ."
Thư Hàng một mặt nghĩa chính ngôn từ.
"Các người nếu là chậm trễ bệnh tình của con bé, xảy ra vấn đề gì, người nào trong các người sẽ chịu trách nhiệm?"
"Đừng cùng bọn hắn dài dòng, đánh bọn hắn." Đánh xong kết thúc công việc ăn điểm tâm.
Minh Thù đứng ở phía trên chỉ huy.
Thư Hàng: "..."
Vệ sĩ hai bên: "..."
Cho nên cô đến cùng là điên rồi hay là không điên?
Không điên, không nên nói ra loại lời này a?
Bọn vệ sĩ cầm tiền của cố chủ, tự nhiên phải làm theo lời của cố chủ.
Luật sư Giang đã căn dặn ngàn vạn lần không thể để cho bất luận kẻ nào mang cô đi, bọn hắn tự nhiên sẽ bảo vệ tốt cho cô.
Vệ sĩ đầu tiên động thủ, tựa như một cây diêm quẹt, trong đại sảnh rất nhanh liền hỗn loạn lên.
"Đi, bắt nó xuống." Thư Hàng đẩy người ăn mặc như bác sĩ bên cạnh lên.
Các bác sĩ ngược lại là anh dũng không sợ, xuyên qua từ những vệ sĩ đang đánh nhau.
Xông lên bậc thang.
Mỗi người một bên, có ý đồ chống chọi Minh Thù, bắt cô xuống dưới.
Minh Thù nghỉ ngơi một đêm, mặc dù lực lượng của thân thể này không đủ, nhưng ỷ vào ưu thế thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của mình liền tránh đi móng vuốt của bọn hắn.
Lụi lại phía sau bậc thang.
"Các người không nên tới, không thì kết quả sẽ rất thảm, mà tôi lại có giấy chứng nhận đánh người không phạm pháp!"
Bác sĩ: "..."
Ngươi có cái gì chứng?
Bác sĩ nhận tiền của Thư Hàng, lúc này đương nhiên sẽ không nghe theo Minh Thù dừng lại.
Lần nữa nhào về phía Minh Thù.
Trong tay Minh Thù là một chậu trúc đuôi phượng, Minh Thù tiện tay bẻ gãy, vẩy vẩy một chút đánh về phía người nhào tới.
Trúc đuôi phượng mềm nhũn không có bất kỳ lực công kích gì, đối phương hiển nhiên không có để trong lòng, chuẩn bị trực tiếp chống đỡ, bắt lấy Minh Thù.
"A..."