Tiếng còi cảnh sát từ xa truyền đến.
Trận chiến trong biệt thự cũng chuẩn bị kết thúc.
Minh Thù mang theo cây trúc đuôi phượng đứng trên bậc thang, hai tên bác sĩ ôm đầu ghé vào mép cầu thang run lẩy bẩy.
Người không động thủ bị cảnh sát xông tới làm cho giật mình.
"Không được nhúc nhích!"
"Dừng tay cho tôi, giơ tay lên!!"
Cảnh sát tách các vệ sĩ vẫn còn đang đánh nhau ra.
Biểu lộ của Thư Hàng vô cùng đặc sắc.
Đại khái không nghĩ tới cuối cùng cục diện sẽ là như vậy.
Sao cảnh sát lại đến?
Ai báo cảnh sát?
"Kinh hỉ hay không, ngoài ý muốn hay không."
Minh Thù cầm trúc đuôi phượng đi xuống.
"Cô cô cô... Dừng lại! Đừng nhúc nhích!" Cảnh sát chỉ vào Minh Thù.
Minh Thù: "..."
Cảnh sát dẫn đầu nhìn quanh một vòng bốn phía: "Ai báo cảnh sát?"
"Tôi."
Minh Thù nhấc tay.
Cảnh sát: "..."
Cảnh sát để cô đi xuống.
"Vì sao báo cảnh sát?"
"Bọn hắn phi pháp xông vào nhà tôi." Minh Thù bĩu môi chỉ về phía Thư Hàng.
Cảnh sát nhìn về phía bọn người Thư Hàng.
"Cô ta nói hươu nói vượn! Chúng tôi vẫn luôn ở đây." Thư Tuyết lên tiếng: "Cô ta còn có bệnh tâm thần, có sổ khám bệnh."
Thư Tuyết lên tiếng quá nhanh, Thư Hàng cũng không kịp cản lại.
Cảnh sát không thích xử lý nhất đại khái chính là ân oán hào môn.
Vì phòng ngừa bọn họ ầm ĩ lên, cảnh sát đem người tách ra hỏi.
Cuối cùng cảnh sát tổng kết: "Nói cách khác, vị Thư Hàng tiên sinh này là bác cả của cô?"
Minh Thù vạch lá trên cây trúc đuôi phượng: "Trên danh nghĩa thì đúng như vậy."
Cảnh sát một bên ghi chép một bên hỏi: "Nếu Thư Hàng tiên sinh vẫn luôn ở chỗ này, vì sao cô lại phải đuổi bọn họ đi?"
Minh Thù đương nhiên mà nói: "Đây là nhà tôi, tôi muốn đuổi bọn họ đi liền đuổi bọn họ đi, có vấn đề gì?"
Cảnh sát sửng sốt một chút, sau đó nói: "Bọn họ cùng cô có quan hệ..."
"Pháp luật có quy định người có quan hệ thân thích có thể hợp pháp ở trong nhà người khác?"
"..."
Cảnh sát nghẹn họng một chút.
Pháp luật cũng không có quy định điều này, dù sao cô chỉ là cháu gái của Thư Hàng.
Cho ngươi ở là tình cảm, không cho ngươi ở cũng không phạm pháp.
Cảnh sát tiếp tục hỏi: "Thư Hàng tiên sinh nói cô có bệnh tâm thần, bọn họ ở chỗ này là vì chiếu cố cô, lúc trước cũng là cô đồng ý cho bọn họ vào ở."
Minh Thù cười tủm tỉm nhìn cảnh sát: "Anh thấy tôi giống có bệnh sao?"
Cảnh sát: "..."
Ngươi cái này cười đến thật là có chút giống.
Bất quá cô nhìn qua rất bình tĩnh, mà lại không làm ra cái gì quá kích, hoặc không giống phản ứng không bình thường.
Xác thực không quá giống bệnh tâm thần.
Minh Thù trầm lặng nói: "Lúc trước để bọn họ vào ở là tôi còn nhỏ, không thấy bộ mặt thật của bọn họ. Hiện tại tôi đã tỉnh ngộ, chẳng lẽ tôi liền không thể đuổi bọn họ ra?"
Cảnh sát: "..."
Thư Hàng bên kia thì kiên trì nói, lúc trước bọn họ chuyển vào, chính là vì chiếu cố cô.
Cũng là chính miệng cô đồng ý.
Sau khi cô xuất hiện bệnh tinh thần, bọn họ cũng tận tâm tận lực chiếu cố cô.
Hiện tại cô đột nhiên muốn đuổi bọn họ ra, cái này để bọn họ nghĩ như thế nào?
Hai bên đều cho là mình đúng.
Cảnh sát trong lúc nhất thời cũng khó giải quyết.
Hào môn cẩu huyết!
Còn không bằng xử lý tiểu lưu manh!
Đúng lúc này, luật sư Giang đuổi tới.
Luật sư Giang đại diện toàn quyền cho Minh Thù cùng cảnh sát đàm phán.
Thư Hàng bên kia cũng muốn mời luật sư.
"Đêm qua tôi đã đuổi bọn họ đi, luật sư của tôi có thể làm chứng, sáng hôm nay bọn họ không được sự đồng ý của tôi liền tự tiện tiến vào biệt thự, cái này có tính là phi pháp xâm nhập vào nơi ở của người không?"
"Kỳ thật cũng không cần náo lớn như vậy..." Cảnh sát khuyên: "Tốt xấu gì cũng đều là thân thích."
"Anh bị thân thích của anh bức điên, anh còn coi hắn là thân thích? Vậy anh thật đúng là lòng dạ rộng lớn, bội phục bội phục."
Cảnh sát sửng sốt một chút.
Bất quá Minh Thù cũng không nhiều lời.
Thư Hàng lấy việc không có đủ chứng cứ bức điên nguyên chủ, coi như bây giờ cô nói, cuối cùng giày vò một phen cũng không có tác dụng gì.
Luật sư Giang đi lấy những thứ thuốc kia, tối hôm qua hắn đã tìm người khẩn cấp làm giám định sơ bộ.
Không phát hiện vấn đề gì.
Chính là rất tương đối đắt đỏ, là thuốc dùng việc trị liệu bệnh tinh thần.
Uống nhiều xác thực sẽ xảy ra vấn đề, nhưng liều lượng bình thường
sẽ không chết người.
Minh Thù vốn cũng không quá ôm hi vọng.
Liền nghĩ vạn nhất bánh từ trên trời rớt xuống, trí thông minh của Thư Hàng trí sẽ không online sao?
Đáng tiếc, trí thông minh của Thư Hàng rõ ràng là online.
Cảnh sát cảm thấy bọn họ đến cũng không quản được việc này.
Hào môn thật đáng sợ.
Một màn này cứ như vậy....
Thư Hàng cũng biết hôm nay Minh Thù báo cảnh sát là quyết tâm muốn đuổi bọn họ điZ
Cho nên cân nhắc một phen, cuối cùng quyết định trước tiên đè xuống không nháo.
Hắn yêu cầu cùng Minh Thù hoà giải.
Nếu như bị đưa đến đồn cảnh sát, đến lúc đó người mất mặt cũng là hắn.
Con bé này, cũng không biết xảy ra chuyện gì....
"Hoà giải cũng không phải không được."
Minh Thù cùng Thư Hàng mặt đối mặt.
Trên mặt Thư Hàng sớm đã không còn sự hoà ái, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng: "Con muốn như thế nào?"
"Đơn giản." Minh Thù ngữ điệu nhẹ nhàng: "Các người đem toàn bộ vật đã lấy trong biệt thự của tôi trở về."
Sắc mặt Thư Hàng còn tốt.
Sắc mặt của Thư mẫu cùng Thư Tuyết liền vô cùng khó coi.
"Mẹ..."
Thư Tuyết lay tay Thư mẫu.
"Đừng sợ, trong biệt thự nhiều đồ như vậy, làm sao nó nhớ rõ." Thư mẫu thù hận nói.
Thư Tuyết còn chưa thở phào liền nghe Minh Thù nói: "Luật sư Giang, tôi nhớ lúc trước có một danh sách a?"
"Đúng thế." Luật sư Giang gật đầu.
Bởi vì trong biệt thự có vài thứ đều cực kỳ quý giá, thời điểm trước khi ba mẹ Thư Nhiên chết đều làm qua kiểm kê, liệt ra một danh sách làm qua công chứng.
Minh Thù nhìn Thư Hàng: "Kia cứ dựa theo danh sách, đồ vật trong biệt thự một kiện cũng không thể thiếu."
Thư Hàng đương nhiên cũng biết, vợ cùng con gái hắn cả ngày làm những thứ gì.
Đồ trang sức còn tốt, khẳng định vẫn còn ở đó.
Nhưng có nhiều thứ...
Sớm đã bị bán đi đổi thành tiền.
Thư Hàng trầm mặt: "Nhiên Nhiên, không cần thiết phải tuyệt tình như thế chứ?"
Minh Thù mỉm cười: "Bác cả, thời điểm ông ra tay tại sao lại không suy nghỉ chứ?"
Thư Hàng: "..."
Thư Hàng không dám cùng Minh Thù đối đầu.
Rốt cuộc làm sao nó biết được?
Thư Hàng nhìn về phía luật sư Giang, có phải là hắn cấu kết bên trong hay không?
Không thì làm sao lại giả ngây giả dại, hiện tại lại đột nhiên nổi lên?
Hắn ngay cả một chút chuẩn bị cũng không có.
Muốn động chút tay chân gì cũng không kịp.
"Nếu như đã không lấy được đồ vật về cũng không quan trọng, dựa theo giá thị trường quy đổi thành tiền là được."
"Thư Nhiên cô đừng quá đáng!" Thư Tuyết tức giận: "Chúng tôi chiếu cố cô nhiều năm như vậy, cô có lương tâm hay không!"
"Không có a, dù sao các người nói tôi có bệnh nha."
"..."
"Nếu các người không đồng ý, vậy liền gặp nhau tại toà án."
"Cô..."
Minh Thù cong môi: "Không cần cô khen, tôi biết tôi rất tuyệt."
Những vật kia không có giấy chuyển tặng, đều là bọn họ tự mình lấy, nếu thật là nháo đến toà án khẳng định là kết quả không tốt.
Sắc mặt Thư Hàng tái xanh, nửa ngày mới phun ra được một chữ: "Được."
Luật sư Giang lập tức nói: "Danh sách tôi sẽ nhanh chóng liệt kê ra, đến lúc đó sẽ đưa cho Thư Hàng tiên sinh xem qua."
"Lão Thư!" Thư mẫu không cam lòng kêu một tiếng.
Làm sao lại đáp ứng cô ta.
Một nha đầu thối....
Không thì nếu gọi cảnh sát, bọn họ nhét ít tiền...
Thư Hàng trừng Thư mẫu một chút.
"Trên lầu còn có đồ đạc của chúng tôi, chúng tôi có thể lấy đi chứ?
"Xin cứ tự nhiên."