Chính xác mà nói là tìm được thi thể của tên bác sĩ kia.
Xác bị vứt ngoài vùng hoang dã.
Hung thủ là ai cảnh sát cũng chưa có điều tra ra.
Bất quá bác sĩ này đã từng là bác sĩ điều trị của nguyên chủ, cảnh sát rất nhanh liền tìm tới cửa.
Hỏi một đống vấn đề, cuối cùng bài trừ khả năng là cô gây án.
Luật sư Giang hoài nghi là có người giết người diệt khẩu.
Người bị nghi ngờ đầu tiên khẳng định là Thư Hàng.
"Nếu quả thật là Thư Hàng làm... Thư Nhiên tiểu thư, chỉ sợ cô sẽ gặp nguy hiểm..."
"Có phải là hắn làm hay không thì hỏi một chút không phải rõ ràng hơn sao."
Luật sư Giang: "???"
Hỏi thế nào?
Luật sư Giang cảm thấy mình là một luật sư thì cần phải nhắc nhở Minh Thù không nên làm gì vượt quá giới hạn.
"Thư Nhiên tiểu thư, cô đừng làm loạn."
"Yên tâm, tôi không phải người không biết đạo lý."
"..."
Hoàn toàn không yên lòng được.
-
Minh Thù hỏi thế nào?
Còn có thể hỏi thế nào, đương nhiên là tìm tới cửa hỏi, cô lại không thể đọc được suy nghĩ của người khác.
Minh Thù nhìn chung cư trước mặt, Thư Hàng cũng còn rất có tiền nha.
Minh Thù tránh bảo vệ leo tường vào.
Số 2506 tầng 5.
Minh Thù nhìn bảng số phòng, là nơi này không sai.
Cô bấm chuông cửa, nửa ngày mới có một nữ nhân phong tình vạn chủng ra mở cửa, thần sắc có chút không kiên nhẫn phàn nàn: "Đêm hôm khuya khoắt đến tìm ai."
Nữ nhân nói xong mới nhìn rõ người đứng ngoài cửa.
Nhìn tuổi tác vẫn còn là một học sinh, bộ dáng rất xinh đẹp.
Minh Thù mỉm cười nhìn nữ nhân: "Tìm Thư Hàng."
Nữ nhân nhíu mày, tiểu cô nương còn trẻ như vậy, hơn nửa đêm đến tìm Thư Hàng?
Nữ nhân nhìn cô mấy lần, ánh mắt kia rất không thân thiện.
Nhưng cuối cùng vẫn đi gọi Thư Hàng.
"Thư Nhiên? Sao cháu lại tới đây?" Thư Hàng có suy nghĩ xấu là Thư Tuyết tìm tới, làm sao cũng không nghĩ tới sẽ là cô cháu gái này của hắn.
"Tìm bác cả hỏi ít chuyện."
Thư Hàng để nữ nhân về phòng trước, nữ nhân cẩn thận đi vào phòng đóng cửa lại.
Thư Hàng chậm rãi giận tái mặt: "Làm sao cháu biết bác ở đây?"
"Tôi muốn biết, liền có thể biết." Minh Thù đảo mắt qua bốn phía: "Bất quá ông ở bên ngoài tiêu sái, con gái bảo bối cùng vợ ông có biết không?"
Thư Hàng: "..."
Loại chuyện này làm sao có thể để vị trong nhà kia biết.
Thư Hàng trở mặt nhanh chóng, thay đổi thành khuôn mặt hiền lành của trưởng bối: "Nhiên Nhiên, cháu tuyệt đối không nên tin người khác, bác mới là thân nhân của cháu."
Con bé này đột nhiên lại biến thành như vậy.
Thư Hàng cảm thấy khẳng định là có người khuyến khích.
Đằng sau nó tuyệt đối có người.
"Lúc trước ba mẹ cháu qua đời lưu lại một mình cháu, hẳn là bác cả nên chăm sóc cháu, là... Em họ của cháu cùng mẹ nó có chút quá phận..."
Minh Thù đưa tay hô ngừng: "Hôm nay tôi đến không phải nói với ông cái này, đừng lãng phí thời gian, đêm hôm khuya khoắt hẳn là ông còn có chuyện bận rộn."
Thư Hàng: "..."
Mặc dù nói không sai, nhưng là bị tiểu bối nói như vậy, trên mặt Thư Hàng có chút không nhịn được.
"Cháu muốn hỏi cái gì?"
Minh Thù nâng nụ cười: "Bác sĩ kia có phải là ông giết?"
"Bác sĩ, bác giết?" Thư Hàng lơ ngơ: "Cháu đang nói cái gì."
Minh Thù lặp lại một lần.
"Vị bác sĩ trước đó ông tìm cho tôi đã chết, có phải là ông giết hay không?"
Lúc này Thư Hàng mới đổi sắc mặt: "Chết rồi?"
Phòng khách lâm vào yên tĩnh quỷ dị, Thư Hàng giống như là bị bóp chặt yết hầu.
"Bác không biết."
"Hắn chết như thế nào?"
"Làm sao cháy biết hắn chết?"
Thư Hàng liên tiếp ném ra mấy vấn đê
Từ khi hắn rời khỏi biệt thự, hắn đã tìm vị bác sĩ kia vì sợ tên đó làm bại lộ chuyện của hắn.
Thế nhưng làm sao lại chết rồi?
Đáy lòng Thư Hàng cũng là các loại nghi hoặc.
Minh Thù nhíu mày: "Ông không biết? Không phải ông sai sử hắn làm tôi điên sao? Chẳng lẽ không phải ông giết người diệt khẩu?"
Sau lưng Thư Hàng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
"Thư Nhiên, tốt xấu gì bác cũng là bác cả của cháu, làm sao có thể làm ra loại chuyện này!"
Đáy lòng Thư Hàng có chút bối rối, nhưng trên mặt không hề dao động.
Chỉ cần hắn không thừa nhận, cô không có chứng cứ làm sao có thể biết hắn làm?
Dù sao tên bác sĩ kia cũng đã chết.
Hiện tại không
có chứng cứ.
Nghĩ như vậy, đáy lòng Thư Hàng lại lại thở phào.
Minh Thù bóp bóp cổ tay, đứng lên, cười nói: "Xem ra ông muốn được giảng đạo lý."
Thư Hàng: "Cháu muốn làm gì?"
Minh Thù nở nụ cười xán lạn.
-
Minh Thù nói động thủ liền động thủ.
Thư Hàng dù sao cũng là một nam nhân, khí lực lớn hơn thân thể này của Minh Thù, nhưng bàn về kỹ thuật đánh người thì rõ ràng là chơi không lại Minh Thù.
Thư Hàng bị đạp trên mặt đất, Minh Thù ngồi trên thành ghế sô pha, mũi chân giẫm lên lưng Thư Hàng để hắn không đứng dậy được.
Thư Hàng tức giận không thôi, thở hổn hển gầm thét: "Bác thật sự không biết là ai giết."
"Ngoại trừ ông còn có ai muốn giết hắn?"
Thư Hàng rống to: "Làm sao bác biết."
Minh Thù dùng sức một chút, mồ hôi lạnh trên trán Thư Hàng ào ào xuất hiện, cả người run rẩy không thôi.
Hắn gian nan ngửa đầu.
Hắn nhìn thấy phảng phất không phải là một tiểu cô nương, mà là một ác ma.
Sự sợ hãi trong nội tâm không ngừng bao phủ hắn.
"Bác không biết... Bác thật sự không biết..."
Thư Hàng gian nan nhấn rõ từng chữ, đem những chuyện hắn biết đều nói ra hết.
Minh Thù suy tư một lát, đột nhiên hỏi: "Có phải ông sai bác sĩ bức điên tôi không?"
Thư Hàng: "..."
"Trầm mặc chính là thừa nhận."
Thư Hàng: "??"
Trong phòng khách chỉ còn lại hơi thở của Thư Hàng.
Hốc mắt Thư Hàng dần dần đỏ lên, tựa hồ là phẫn nộ tới cực điểm, nhưng sâu trong đáy mắt là một cỗ sợ hãi.
"Rốt cuộc là làm sao cháu biết những chuyện này?" Thư Hàng đại khái là vò đã mẻ không sợ rơi: "Ai nói cho cháu?"
"Không ai nói cho tôi." Minh Thù cười nhạt: "Tôi đột nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ."
"Không có khả năng!"
Thư Hàng không tin.
Minh Thù nhún vai: "Ông không tin vậy tôi cũng không có cách, tiếp theo liền bác cả may mắn rồi."
Nguyên chủ có thể an ổn sống là bởi vì những di sản kia phải đủ mười tám tuổi mới có thể kế thừa.
Thư Hàng coi như muốn cầm di sản trong tay cô cũng phải đợi sau khi cô mười tám tuổi, không thì tất cả di sản đều sẽ bị quyên tặng ra ngoài.
Thư Hàng bức điên nguyên chủ, hoặc là dỗ dành cô đem những di sản kia chuyển cho hắn.
Hoặc là lấy việc cô không thể tự lo liệu cuộc sống, thay cô bảo quản.
Mặc kệ là cái nào, cuối cùng Thư gia đều sẽ rơi vào tay hắn.
Minh Thù rời khỏi chung cư đứng bên ngoài uống sữa chua, từ xa nhìn thấy mẹ Thư Tuyết mang người xông vào chung cư, bảo vệ cũng ngăn không được.
Mặc dù mẹ Thư Tuyết không có bắt gian được Thư Hàng ở trên giường.
Nhưng có một nữ nhân trong phòng hắn.
Trong phòng còn có không ít đồ vật của hắn.
Cái này đủ để chứng minh hắn vượt quá giới hạn.
Thư mẫu làm đã làm phu nhân hào môn mấy năm, nhưng trước đó bà ta bất quá cũng là người bình thường, căn bản không qua sự giáo dục của hào môn gì.
Thư mẫu cùng người nhà của bà ta quậy một trận, tràng diện kia có thể nói là hiện trường vở kịch gia đình luân lý.
Thư mẫu đem nữ nhân kia hung hăng giáo huấn một trận, còn xém chút lột sạch quần áo phủ lên bảng hiệu cho đi du lịch bên ngoài một vòng.
Về sau Thư mẫu biết căn hộ này là của Thư Hàng mua, càng không buông tha.
Chờ ầm ĩ này lắng xuống, Thư Hàng trực tiếp chuyển vào bệnh viện.