Sau khi tiến vào phòng, Minh Thù mới nói: "Ngươi thật đúng là tìm được?"
"Cái kia... Khả năng ta vận khí tốt đi."
Tinh linh này tên là Thiên Diệp.
Là Khúc Thanh Ca ở ngoài rừng tinh linh gặp được, lúc ấy Thiên Diệp bị thương, đúng lúc hắn cứu được.
Tinh linh đơn thuần thiện lương, Khúc Thanh Ca cứu được mạng của cô ấy, Thiên Diệp liền cùng hắn định ra khế ước, báo đáp ân cứu mạng.
Vận khí này...
Là thật tốt.
Sau khi Thiên Diệp đề phòng, lúc này đang tò mò dò xét cô.
"Ngươi..." Thiên Diệp thận trọng nhìn Minh Thù, "Trên người ngươi có hơi thở của điện hạ."
Khúc Thanh Ca mờ mịt, cái gì điện hạ?
Minh Thù kéo mũ trùm xuống.
Tiểu tinh linh ngồi trên bả vai cô lộ ra, dung mạo tinh xảo, tóc vàng rủ xuống đến mắt cá chân.
Khúc Thanh Ca trực tiếp sửng sốt.
Thiên Diệp nhìn cũng rất đẹp, thế nhưng so với tinh linh này hoàn toàn không cách nào sánh được.
"Điện... Điện hạ..." Thiên Diệp từ bên người Khúc Thanh Ca đứng lên, cúi người hành lễ: "Thiên Diệp bái kiến điện hạ."
Liên Tuế không biết tinh linh này, chỉ tùy ý gật đầu.
Thiên Diệp rõ ràng có chút kích động.
Bất quá điện hạ tại sao lại ở chỗ này?
Hai năm trước cô cùng Khúc Thanh Ca khế ước, tự nhiên cũng không biết chuyện phát sinh ở tộc tinh linh.
Biểu lộ kinh ngạc của Khúc Thanh Ca viết lên mặt, tay run run chỉ chỉ lấy hắn: "Điện hạ? Hắn là điện hạ của tộc tinh linh?"
Thiên Diệp kéo tay áo Khúc Thanh Ca, mềm nhũn nhắc nhở: "Chủ nhân, không được vô lễ với điện hạ."
Khúc Thanh Ca vội vàng để tay xuống.
Các loại không thể tin tràn ngập trong đầu hắn.
Cô lại mang điện hạ của tộc tinh linh ra ngoài?
Hắn nhớ kỹ điện hạ của tộc tinh linh chính là Vương tương lai của tộc Tinh Linh a?
Không thể trêu vào không thể trêu vào.
Khúc Thanh Ca chóng mặt gọi tiểu nhị tới gọi món ăn, trong lúc đó vẫn luôn tiêu hóa chuyện này.
Liên Tuế ăn cái gì cũng rất kén chọn, Minh Thù thử qua tất cả mọi thứ chọn ra hai loại ra, từng chút từng chút cho ăn hắn.
Khúc Thanh Ca nhìn không chớp mắt.
Ngươi có thể tưởng tượng người trước đó hung hãn đến không được đột nhiên cẩn thận tỉ mỉ như vậy?
Cái này tương phản lớn đến có chút không tiếp nhận được.
Bất quá... Hình tượng này vẫn rất đáng yêu.
Khúc Thanh Ca nhìn tinh linh nhà mình, Thiên Diệp cơ bản sẽ không cần hắn đút...
Nhưng Liên Tuế dường như không cảm thấy không đúng, yên tâm thoải mái chờ Minh Thù đút cho.
"Khục khục..." Khúc Thanh Ca đánh vỡ bầu không khí quỷ dị mày: "Ngươi cũng là tới nơi này tham gia..."
Nói đến một nửa, Khúc Thanh Ca đột nhiên nhớ tới người đối diện hình như là ma pháp sư hắc ám.
Thân là ma pháp sư hắc ám, làm sao có thể là đến vây quét ma pháp sư hắc ám.
"Tham gia cái gì?" Minh Thù hỏi hắn.
"... Ạch, ngươi không biết sao?"
Minh Thù lắc đầu.
Cô vừa bước vào chốn phàm tục này thì biết cái đếch gì nha.
Khúc Thanh Ca giải thích: "Gần đây có người phát hiện có ma pháp sư hắc ám tụ tập bên ngoài thành trì trong rừng, tất cả mọi người là tới đây tiêu diệt..."
Ngay trước mặt ma pháp hắc ám lại nói chuyện tiêu diệt ma pháp sư hắc ám, hình tượng làm sao lại quỷ dị như vậy?
"Tụ tập ở đây làm gì?"
"Không biết a." Khúc Thanh Ca vò đầu: "Bất quá gần đây trong thành có không ít hài tử mất tích, nhất định là cùng bọn hắn có quan hệ."
Những hài tử này ngay từ đầu là mất tích vào ban đên.
Về sau là giữa ban ngày, quay đầu một cái hài tử đã không thấy tăm hơi.
Ma pháp sư hắc ám lá gan lớn như thế, hoàn toàn không đem bọn hắn để vào mắt, các ma pháp sư bị chọc giận, hiện tại đang tụ tập đội ngũ chuẩn bị tiến vào rừng tiêu diệt ma pháp sư hắc ám.
"Người dẫn đội chính là tên biến thái Phương Khê kia..."
Nói xong câu này, sắc mặt Khúc Thanh Ca liền khó coi lên.
Khúc Thanh Ca có tinh linh khế ước, hiện tại đã là thần sứ ngồi ngang hàng cùng Phương Khê, bất quá quyền lợi không có lớn hơn Phương Khê.
Hiện tại Phương Khê không dám bên ngoài động đến hắn, nhưng động tác nhỏ cũng không ngừng.
Hắn liền nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Phương Khê cứ luôn nhìn chằm chằm hắn.
Hai năm!
Hắn liền không thể đổi khẩu vị khác sao?
"Ta cũng đi." Tiểu tinh nghịch đi, sao có thể thiếu cô! Phải đi chế giễu hắn... Không phải, chào hỏi hắn.
"A?"
Khúc Thanh Ca
sửng sốt.
Ngươi là ma pháp sư hắc ám, đi làm gì?
Mà tính một chút, cô cùng Phương Khê còn có thù a?
-
Thời gian tiến vào rừng được định ra là sau bốn ngày.
Khúc Thanh Ca liên tục xác nhận Minh Thù thật sự muốn đi mới nói cho Minh Thù địa điểm bốn ngày sau tập hợp, cùng Thiên Diệp cẩn thận mỗi bước rời đi.
Còn có vài ngày, Minh Thù tìm một khách điếm ở lại.
Liên Tuế tiến vào phòng liền khôi phục lại bộ dáng trưởng thành.
"Ta có thể không biến nhỏ không?" Liên Tuế bất mãn nói: "Ta không muốn biến nhỏ như vậy!"
Hắn muốn cùng cô đứng chung một chỗ.
"Không được." Tiểu yêu tinh đẹp mắt như vậy, đương nhiên không thể cho người khác nhìn.
"Vì sao?"
"Ta nói không được thì không được."
"Ngươi làm sao lại ngang ngược như thế!"
"Ta là chủ nhân của ngươi." Minh Thù mỉm cười: "Ta cứ ngang ngược như vậy, ngươi cắn ta a."
Liên Tuế tức giận đến xù lông, hắn nhào về phía Minh Thù, Minh Thù đụng vào cái cửa phía sau, Liên Tuế cắn một cái lên bả vai cô.
"Tê..."
Minh Thù thở hốc vì kinh ngạc.
Cắn thật a!
"Ngươi để cho ta cắn!"
Cắn người xong, Liên Tuế vẫn có lý chẳng sợ.
Minh Thù kéo cổ áo ra, không thấy máu nhưng trên đầu vai trắng nõn lưu lại dấu răng, nhìn qua có chút mập mờ.
"Thật đau nha tiểu tổ tông." Minh Thù im lặng dựa vào cửa.
Ánh mắt trong suốt của Liên Tuế rơi vào bả vai Minh Thù, hắn cắn môi một chút chậm rãi tiến tới, miệng nhỏ thổi thổi sau đó lại duỗi đầu lưỡi ra như mèo con liếm liếm.
Dấu răng rất nhanh liền biến mất.
Liên Tuế cảm giác lực đạo đang ôm hông hắn chặt thêm mấy phần, hắn mờ mịt nhìn về phía Minh Thù, "Không thoải mái, ngươi ôm chặt quá."
Minh Thù đẩy hắn ra một chút, chóp mũi hít hà trên cổ hắn.
Rất ngọt a...
Minh Thù ôm lấy cổ hắn, cắn cánh môi hắn nhận lấy sự thơm ngọt của hắn.
"Ngô..." Liên Tuế hơi trừng lớn mắt, hắn nhìn chằm chằm Minh Thù, im ắng chất vấn cô.
Minh Thù chần chờ một chút, đưa tay che mắt hắn lại, cường thế cạy mở răng môi đang đóng chặt của hắn.
Liên Tuế có chút giãy dụa, Minh Thù kéo tay hắn ra, hai người đổi vị trí cho nhau, tay hắn bị Minh Thù bóp chặt, ấn trên cửa không thể động đậy.
"Ngô ngô ngô..."
Liên Tuế giãy dụa dần dần yếu xuống.
Minh Thù hơi nới lỏng lực đạo, xác định hắn không giãy dụa mới để tay hắn xuống để hắn ôm lấy mình, sau đó ngồi xuống ôm người đặt lên giường.
Liên Tuế nhịp tim cực nhanh, khuôn mặt đỏ bừng, giống như mật đào đợi hái xuống, khóe mắt gạt ra một giọt nước mắt óng ánh.
Hắn bắt đầu chủ động đáp lại Minh Thù, bất quá rất vụng về.
Liên Tuế cảm giác thời gian trôi qua thật lâu, không khí mới mẻ tràn vào phổi, hắn hơi mở ra miệng ra hít thở: "Hô hô..."
Minh Thù hôn hắn lại, không kịch liệt như vừa rồi, rất nhẹ rất nhạt, lại như cũ để hắn rơi vảo đám mây.
Cả người giống như giẫm trên đám mây nhẹ nhàng.
Cuối cùng Minh Thù hôn hắn một chút, xoay người đem hắn kéo vào trong ngực.
Hắn nhu thuận ôm lấy Minh Thù, ngón tay hắn khoác lên hông Minh Thù, dưới đầu ngón tay là nhiệt độ làn da của cô, có chút nóng rực.
Liên Tuế cọ xát trong ngực cô làm kín kẽ giữa bọn họ.
"Ta có thể không biến nhỏ chứ?" Liên Tuế chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Không thể."
"Ta..." Liên Tuế khẽ cắn môi,: "Nếu ngươi để ta biến lớn, ta sẽ để ngươi hôn ta như vừa rồi.
Minh Thù: "..."
Thấy thế nào cũng là ngươi kiếm lời đi!