Minh Thù tìm cho Liên Tuế một áo bào đen như cô.
Tinh linh trời sinh thích màu sắc rực rõ rõ ràng là không thích.
Liên Tuế mang áo choàng đèn sì ủy khuất nhìn về phía Minh Thù.
Người sau xiết chặt cánh tay trực tiếp dời mắt không nhìn hắn: "Hoặc là mặc, hoặc là thu nhỏ, ngươi chọn đi."
"Mặc thì mặc."
"Thời điểm ra ngoài cũng phải đội mũ lên."
Liên Tuế trừng mắt về phía Minh Thù.
Người sau trấn định uống trà.
Liên Tuế trừng trong chốc lát không có hiệu quả, ủy khuất bò lên giường co lại.
Tức giận.
Minh Thù cũng không để ý tới hắn, dù sao hắn co lại một hồi liền sẽ xong.
Quả nhiên một lúc sau Liên Tuế lại lề mề leo xuống, từ phía sau ôm lấy Minh Thù.
"Ngươi cũng không dỗ ta!"
Hắn thở phì phò lên án.
Minh Thù quay đầu hôn bẹp hắn một chút: "Hài lòng chưa?"
Liên Tuế hơi né tránh một chút: "Cái này tính là gì, rõ ràng chính là không biết xấu hổ chiếm tiện nghi của ta."
"Tiểu điện hạ, là ngươi ôm ta trước."
"Ngươi là khế ước giả của ta, ta không ôm ngươi thì ôm ai?"
Minh Thù đem hắn kéo vào trong ngực, ấn lấy hắn hôn một chút: "Mặt mũi này của ngươi bị người ta nhìn thấy, không chừng biết bao nhiêu người muốn cướp, ta cũng không có nhiều thời gian như vậy vì ngươi đi đánh nhau."
"Ngươi không nguyện ý đánh nhau vì ta?" Liên Tuế nói xong lại lắc đầu: "Đánh nhau không tốt, đánh nhau sẽ bị thương, ta không muốn ngươi bị thương."
Minh Thù buồn cười nhéo mũi hắn một chút: "Ngươi làm sao lại đáng yêu như thế."
"Ngươi đừng bảo ta đáng yêu!"
Hắn mới không đáng yêu, đáng yêu là hình dung nữ hài tử, hắn là nam hài tử, không thể dùng từ đáng yêu!
"Không nói ngươi đáng yêu, nói ngươi kute được rồi."
"Kute là cái gì?"
"Ý là đẹp trai."
Thiếu niên mang theo sự chần chờ nhìn cô, tựa hồ không quá tin tưởng: "Có thật không?"
Minh Thù cười tủm tỉm gật đầu: "Đương nhiên."
Đáy lòng Liên Tuế đại khái là đang hoài nghi, lề mà lề mề một hồi lâu mới tiếp nhận.
Dễ lừa gạt như vậy, Minh Thù cũng có chút cảm giác tội lỗi, cô đem người ôm sát một chút: "Sau này ngươi muốn sống ở đâu?"
"Cùng ngươi sao?"
"Không thì ngươi muốn cùng ai?"
Thiếu niên con ngươi sáng lấp lánh: "Ta có thể tự mình chọn nơi ở sao?"
"Ừ." Minh Thù đặt cằm lên bả vai hắn:" Ngươi thích nơi nào?"
"Ta muốn..." Thiếu niên đột nhiên thần thần bí bí:" "Ta không nói trước cho ngươi, chờ ta dẫn ngươi đi."
Minh Thù cười một chút, ngữ khí cưng chiều: "Được."
Tiểu yêu tinh nghe lời đáng yêu như thế, sủng ái một chút đi.
Vi diện tiếp theo không chừng sẽ tìm đường chết thì sao.
-
Thời điểm Minh Thù mang Liên Tuế ra ngoài,
cẩn thận kiểm tra một lần, đem tóc vàng hoàn toàn giấu bên trong mũ trùm.
Sau khi xác định sẽ không để cho người ta nhìn thấy mỹ nhan thịnh thế của tiểu yêu nhà mình, lúc này mới mang theo hắn xuống lầu ăn cái gì đó.
Dưới lầu náo nhiệt, âm thanh trò chuyện không ngừng vang lên.
Người bọc lấy áo choàng màu đen như bọn họ cũng không ít.
Cho nên ăn mặc như vậy cũng không lộ vẻ khác biệt.
Minh Thù gọi đồ ăn, hỏi Liên Tuế có muốn ăn hay không.
Liên Tuế nhỏ giọng trả lời: "Ngươi đút ta, ta đều ăn."
Minh Thù: "..."
Đút bà nội ngươi!
Chờ đồ ăn bưng lên, Liên Tuế chờ Minh Thù đút, Minh Thù lại vùi đầu ăn cơm, căn bản không để ý tới hắn.
Liên Tuế túm tay áo Minh Thù.
Minh Thù giật khoé miệng một cái: "Không ăn sẽ bị đói."
Trước công chúng ngươi còn cho là mình là tiểu tinh linh kia sao? Để ngươi không nên biến thành dạng này, ai bảo ngươi không nghe, đáng đời!
"Ngươi hung dữ cái gì, không ăn thì không ăn, ai mà thèm." Liên Tuế nói thầm một tiếng, gục đầu xuống nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình.
Mũ trùm hoàn toàn ngăn trở mặt mũi của thiếu niên.
Nhưng Minh Thù không cần nhìn cũng biết biểu tình của hắn lúc này là gì.
Quả thực là phạm quy!
Minh Thù hất đầu một cái, ăn cơm ăn cơm.
Minh Thù cơm nước xong xuôi gọi tiểu nhị tới phân phó vài câu, sau đó gọi thiếu niên trở về phòng.
Liên Tuế đứng dậy, tránh đi tay Minh Thù, cúi đầu lên lầu.
Trên lầu có người chạy thật nhanh về phía này, Liên Tuế không chú ý, hai người trực tiếp đụng vào.
Liên Tuế bị đâm đến lung lay, lui đến phía dưới một chút.
"Ôi..." Thiếu niên kia hô nhỏ một tiếng, vịn tay vịn bên cạnh đứng vững: "Người này đi đường làm sao không nhìn a!"
Liên
Tuế nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, trực tiếp đi lên lầu.
"Này, ta nói chuyện với ngươi đó!" Thiếu niên quay người bắt lấy áo choàng của Liên Tuế: "Không lễ phép như vậy!"
Thiếu niên thấy đối diện còn không có phản ứng, còn muốn nói điều gì, mu bàn tay chính là đau xót.
Ngón tay hắn buông ra, áo bào đen im ắng rơi xuống.
"Ai!"
Thiếu niên bị đau, phẫn nộ nhìn bốn phía.
"Là tinh linh a!"
"Có thật không?"
"Thật là ài, trong đội ngũ có một tinh linh, nơi này lại cũng có một tinh linh, vận khí thật tốt, một lần liền gặp được hai tinh linh."
"Dáng dấp hắn thật xinh đẹp..."
"Không hổ là tộc tinh linh, ta cũng rất muốn khế ước với một tinh linh, hắn có chủ nhân hay không?"
Thực khách phía dưới đều phát hiện thiếu niên này, bị người ta vây xem, thiếu niên không lộ ra sự sợ hãi, ngược lại lộ ra một cỗ tự tin.
Minh Thù chậm rãi đi qua đám người, đi đến bên người Liên Tuế, ôm hông hắn, thấp giọng hỏi hắn: "Hắn có đụng chỗ nào làm ngươi đau không?"
"Không có..."
"Là ngươi âm thầm đánh ta?" Thiếu niên đối diện nhìn chằm chằm Minh Thù.
Minh Thù quét hắn một chút, ngữ khí mỉm cười:" "Phải thì như thế nào?"
Minh Thù ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi mang theo ý cười, nhưng bên trong không có chút cảm xúc nào, đáy lòng của hắn có chút bất mãn, người này lại không thích hắn?
"Hắn đụng người không xin lỗi, ngươi còn dung túng hắn, ngươi có hiểu lễ phép hay không?"
"Vừa rồi ta không nhìn lầm, là ngươi chạy xuống đụng vào hắn trước, muốn nói xin lỗi cũng là ngươi xin lỗi."
Thanh âm của Minh Thù vẫn nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng thiếu niên tự dưng cảm thấy được một cỗ lạnh lẽo.
Vừa rồi đúng là hắn chạy gấp.
Thế nhưng là nhìn thấy hắn chạy xuống, hắn không biết tránh ra a?
"Về phần vấn đề phía sau..." Minh Thù cười nhạt nhẽo:" Người của ta đương nhiên muốn dung túng."
Thiếu niên hơi kinh ngạc.
Hắn không nhìn thấy dung mạo người kia, nhưng hắn là tinh linh, là một chủng tộc đẹp mắt nhất thế giới này.
Dung mạo của hắn, mặc kệ ở nơi nào đều bị người ta chú ý.
Cô vậy mà lại không nhìn mỹ mạo của hắn...
Người bên kia lại nói: "Cho nên, hiện tại xin lỗi hắn cho ta."
"Ngươi nói cái gì?" Thiếu niên kinh ngạc không thôi: "Ngươi nói ta xin lỗi hắn?"
"Ngươi không nghe lầm, chính là để ngươi xin lỗi hắn."
"Ngươi nói đùa cái gì!" Thiếu niên tức giận: "Ta là tinh linh."
"Đừng nói ngươi là tinh linh, ngươi có là thần linh cũng phải xin lỗi hắn."
Thanh âm của thiếu nữ không nặng không nhẹ rơi vào trong tai Nguyên Phi, lại tự dưng áp bách.
Hắn có chút cắn răng: "Ngươi nằm mơ!"
"Nguyên Phi, sao vậy?"
Giọng nữ nhân êm ái từ trên lầu truyền tới, thiếu niên lập tức nhìn lên, hắn kinh hỉ chạy lên lầu: "Chủ nhân, người kia đụng ta, còn để ta nói xin lỗi hắn!"
Minh Thù ngửa đầu nhìn lại, mũ trùm rơi xuống mấy phần lộ ra mặt của cô.
Khuôn mặt lớn chừng bàn tay bị mũ trùm màu đen làm nổi bật lên làn da trắng nõn, con ngươi trong suốt, miệng cô hơi nhếch lên làm cho người ta có một loại cảm giác ôn hoà thoải mái.
Nguyên Phi có chút kinh ngạc, hắn không có nghĩ đến nữ nhân này lại xinh đẹp như vậy.
So với chủ nhân của hắn xinh đẹp hơn mấy phần...
Tinh linh trời sinh đều thích những thứ thật đẹp.
*** Mấy câu từ hơi tục đều là nguyên gốc của Đại Đại a, nhưng đọc cũng hài không bị chán nên mọi người đừng kêu tớ bỏ mấy câu tục nha ????????***