"Quân Thường!"
Quân Nhân Nhân thấy rõ người phía dưới, đôi mắt đẹp lập tức nhíu lại.
"Đã lâu không gặp." Minh Thù cười nói.
Nữ nhân này mất tích hai năm, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện...
Tầm mắt Quân Nhân rơi vào người bên cạnh Minh Thù, bị áo bào đen che phủ ngay cả cọng tóc cũng không lộ ra.
Người kia là ai?
Bọn họ đứng gần như vậy, nhìn qua còn rất thân mật...
Bất quá một lúc sau, trong đầu Quân Nhân Nhân đã xoay chuyển mấy vòng.
Quân Nhân Nhân đề cao âm lượng: "Quân Thường, ngươi là ma pháp sư hắc ám, ở đây làm cái gì?"
Một tiếng ma pháp sư hắc ám giống như một tiếng sấm.
Ánh mắt của mọi người nhìn cô giống như bệnh độc, dồn dập thối lui.
Bốn phía trong nháy mắt trống vắng, không khí tựa hồ cũng lưu động nhanh một chút.
"Lại là ma pháp sư hắc ám, ông trời ơi, vừa rồi cô ta ngồi bên cạnh ta."
"Hiện tại ma pháp sư hắc ám đều phách lối như vậy sao? Dám trực tiếp xuất hiện ở đây, bắt cô ta lại."
"Ma pháp sư hắc ám đều đáng chết!"
"Quân Thường cái tên này có chút quen tai a..."
Tiếng bàn luận của đám người không ngừng xôn xao, đủ loại ánh mắt toàn bộ hội tụ trên người Minh Thù.
Minh Thù trấn định hỏi: "Nơi này viết ma pháp sư hắc ám không thể tiến vào hay là viết Quân Thường không thể tiến vào sao?"
Quân Nhân Nhân nói: "Thời điểm này ngươi xuất hiện ở đây, ai biết ngươi có phải giúp ma pháp sư hắc ám đến nghe ngóng tin tức hay không."
Lúc này, mọi người đều biết là lúc nào.
Ma pháp sư hắc ám gần đây càng ngày càng phách lối.
Trước kia thời điểm thần điện Hắc Ám thần chưa tồn tại, ma pháp sư hắc ám đều khiêm tốn làm người, có thể tránh liền tránh khỏi bọn hắn.
Hiện tại thế nào?
Làm việc kiêu căng, đã bắt đầu công khai khiêu khích thần điện Quang Minh.
Còn có chuyện lần này...
Rừng Mê Chướng trước đó đã có người đi vào, nhưng những người kia đều hao tổn bên trong nên hiện tại mới có thể có nhiều người tụ tập ở đây như vậy.
"Vấn đề này có thể thảo luận sau đi." Minh Thù nở nụ cười nhạt nhẽo: "Vấn đề hiện tại là tiểu khả ái nhà ngươi đụng vào người của ta, không cần xin lỗi sao?"
Trước đó Quân Nhân Nhân kéo ra thân phận ma pháp sư hắc ám của cô là muốn cho cô trực tiếp ở vào thế hạ phong.
Coi như thật là Nguyên Phi không đúng, cuối cùng cũng bởi vì cô là ma pháp sư hắc ám cũng không ai sẽ cảm thấy Nguyên Phi làm sai.
Nguyên Phi nắm lấy tay áo Quân Nhân Nhân, Quân Nhân Nhân vỗ vỗ mu bàn tay hắn: "Nguyên Phi là tinh linh, hắn có..."
Ma pháp hắc ám từ trong tay áo Minh Thù vung ra.
Quân Nhân Nhân giật mình, nắm lấy Nguyên Phi bay vọt xuống.
Chỗ vừa rồi bọn họ đứng trực tiếp bị ma pháp hắc ám đánh ra một cái hố to, gỗ vụn rơi thẳng xuống.
"Quân Thường ngươi dám công kích tinh linh!" Quân Nhân Nhân tức giận.
Minh Thù cho cô ta một nụ cười, kế tiếp ma pháp công kích theo sát mà tới.
Không xin lỗi tiểu yêu tinh, vậy liền đánh tới khi nào hắn nói xin lỗi mới thôi.
Quân Nhân Nhân nào có ngờ tới Minh Thù căn bản không có ý định cùng cô ta lý luận, trực tiếp động thủ.
Hai năm này Quân Nhân Nhân cố gắng tu luyện, thực lực tại thế hệ trẻ tuổi cũng là hàng đầu.
Nhưng khi đối đầu Minh Thù, Quân Nhân Nhân lại cảm thấy có chút khó khăn.
Ma pháp của cô...
Giống như mang theo lực áp bách.
So với hai năm trước càng đáng sợ hơn.
Nguyên Phi theo bên cạnh Quân Nhân Nhân, tại thời điểm cô ta cần liền thi triển ma pháp.
Tinh linh trong đối chiến thì tương đương với mang theo một kho máu di động.
Bàn ghế bị ma pháp tung bay, nện xuống vỡ vụn.
Liên Tuế đứng trên bậc thang, ánh mắt hắn lướt qua Nguyên Phi.
Cùng là tinh linh, Nguyên Phi sẽ theo chủ nhân chiến đấu cùng một chỗ, nhưng cô không cho phép...
Liên Tuế cắn môi.
Mệnh lệnh của chủ nhân chính là thiết lệnh, hắn không thể vi phạm.
Liên Tuế nắm lấy tay vịn, ánh mắt theo sát Minh Thù chuyển động.
Quân Nhân Nhân hơi sơ suất không đề phòng bị ma pháp đánh bay, Nguyên Phi nhào qua tiếp được cô ta: "Chủ nhân."
"Khục khục..."
Quân Nhân Nhân ôm ngực ho khan, vừa rồi lục phủ ngũ tạng tựa hồ cũng bị thứ gì đè ép.
Cô ta nhìn về phía mọi người vây xem:"Mọi người cùng nhau xông lên,
bắt lấy cô ta!"
Mọi người có điểm muộn nghi, không lập tức động thủ.
"Cô ta là ma pháp sư hắc ám!" Quân Nhân Nhân cả giận nói: "Các ngươi muốn nhìn cô ta hành hung sao?"
Có lẽ là Quân Nhân Nhân nói trúng chỗ yếu, các ma pháp sư liếc nhau, bắt đầu huy động ma pháp tập thể công kích Minh Thù.
Đủ loại ma pháp bay múa nương theo tiếng mọi người kêu thảm, người bên ngoài cũng không dám tiến đến, dồn dập ngừng chân vây xem.
Ma pháp chớp nháy dần dần yếu xuống.
Đám người rướn cổ lên nhìn vào bên trong.
Trên mặt đất một mảnh hỗn độn, không ít ma pháp sư nằm trên mặt đất rên rỉ.
Minh Thù đá văng vật chặn đường ra, đi đến Quân Nhân Nhân bên kia:"Hiện tại có thể nói xin lỗi chưa?"
"Ngươi..." Sắc mặt Quân Nhân Nhân đỏ bừng lên, vừa thẹn lại vừa giận.
Hai năm này cô ta cố gắng, ở trước mặt cô phảng phất chính là một chuyện cười.
Minh Thù mỉm cười nhìn về phía Nguyên Phi.
Nguyên Phi bị bạo lực của Minh Thù hù đến, núp ở phía sau Quân Nhân Nhân.
"Nhanh lên, ta vẫn chờ đây." Minh Thù thúc giục hắn.
Nguyên Phi nhìn về phía Quân Nhân Nhân, hoàn toàn không có sự tự tin phách lối vừa rồi, trong con ngươi thậm chí còn lộ ra một chút hoảng sợ.
"Thật... Thật xin lỗi."
Nguyên Phi đè thấp thanh âm.
"Lớn tiếng chút."
Mũ trùm của thiếu nữ hoàn toàn rơi xuống, ánh mắt của cô phảng phất có lực xuyên thấu làm cho người ta không chỗ lẩn trốn, càng không sinh ra ý niệm phản kháng.
Cô giống như một ác ma...
"Thật xin lỗi!" Nguyên Phi nâng cao thanh âm.
Quân Nhân Nhân nắm chặt nắm đấm, oán độc trừng mắt nhìn cô.
Quân Thường!
Thời điểm ở Quân gia cô vẫn luôn đè ép cô ta, danh tiếng vô lượng.
Thật vất vả mới phế bỏ cô, đuổi ra khỏi Quân gia, nhưng cô lại lấy thân phận ma pháp sư hắc ám trở về...
"Lần sau đi đường chú ý một chút." Minh Thù đứng dậy, vỗ vỗ áo bào không dính chút bụi bặm gì.
Quân Nhân Nhân nhìn Minh Thù ôm người từ đầu tới cuối không lộ ra nửa điểm kia lên lầu.
"Chủ nhân..."
Quân Nhân Nhân nhìn người bên cạnh một chút, trấn an hắn,: "Thù này ta sẽ giúp ngươi báo, đừng sợ."
Nguyên Phi gật gật đầu.
Lúc đầu Minh Thù dự định dẫn hắn ra ngoài đi vòng vòng, ai biết lúc ấy hắn lên lầu lại náo một màn như thế, Minh Thù cũng không có tâm tư ra ngoài.
Liên Tuế kéo mũ trùm xuống, mái tóc vàng óng đổ xuống, có một túm hơi nhếch lên, thiếu niên tinh xảo hơi có vẻ ngu ngơ.
Minh Thù đưa tay thay hắn vuốt xuống.
"Vì sao ngươi không cho ta chiến đấu? Ta là khế ước tinh linh, của ngươi, ta phải cùng ngươi..."
"Thân là chủ nhân, bảo vệ ngươi là chức trách của ta."
Cô làm sao có thể để hắn động thủ.
Ngươi chỉ cần xem, trẫm vì ngươi đánh giang sơn vạn dặm rớt xuống!
Minh Thù cầm ngón tay trắng nõn thon dài của hắn đặt trên cánh môi nhẹ nhàng hôn một cái, nói khẽ: "Ta sẽ bảo vệ ngươi mãi mãi."
Đáy lòng Liên Tuế bị thứ gì đó làm nóng lên.
Nhiệt độ chảy xuống toàn thân.
Thiếu niên nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình, kiên định nói: "Ta cũng sẽ bảo vệ ngươi, dùng tính mạng của ta bảo vệ ngươi."
Minh Thù vẫn mang theo ý cười, cánh môi ửng đỏ hé mở: "Ngươi yếu như vậy."
Liên Tuế: "..."
Liên Tuế phồng má: "Ta mới không yếu, là ngươi không cho ta động thủ, ta là tinh linh hệ ánh sáng, là có lực công kích."